Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 37: Hiểm cảnh



Đi, quay lại ngôi làng" Mặc Thanh Hàn có chút âm trầm nói, theo hắn biết bát quái trận có tám hướng ra bất nhập bất xuất, lối ra chỗ nào phụ thuộc người điều khiển ma trận, lối ra khẳng định đã có người âm thẩm thay đổi, lúc này muốn ra phải tìm được mắt trận.

Nếu hẳn đoán không nhằm mắt trận chính là ngôi làng kia, bọn họ quay đầu lại hướng về phía ngôi làng mà đi, tuy nhiên đi mãi lại không thấy ngôi làng đầu, trước mặt lại biến thành đồng hoa Oải Hương. "Không phải chúng ta đi về phía ngôi làng sao, tại sao lại đến đây rồi." Đi một đoạn đường Hoàng Ngọc Nhi đã thở không ra hơi, Oanh Nhi bên cạnh cũng thờ phi phỏ, Mạc Thanh Hàn nhìn hai người một lớn một nhỏ nhíu mày nói: "Các người ở đây, ta đi về phía trước xem sao, tuyệt đối không được đi lung tung." "Ta biết rồi ngài đi đi

Mạc Thanh Hàn nhìn nàng lần nữa mới rời đi, Hoàng

Ngọc Nhi nhìn vườn hoa Oải Hương, xung quanh này còn nhìn thấy ngôi nhà của Oanh Nhi, bây giờ lại ngoài hoa ra cũng không có gì, lúc trước đứng ở chỗ bị bao vây bởi màn sương, hoàn toàn không nhìn thấy gi. “Oanh Nhi, bình thường cũng có nhiều sương như vậy sao?"

Oanh Nhi lắc đầu nói: "Giờ này đã hết sương rồi " Vậy có bao giờ gặp tình trạng này không?"

Oanh Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một lần, chính là lúc Đại Ngưu thúc bị thần rừng giết, cả bầu trời cũng nhiều sương mù như này"

Mẹ nó đây rốt cuộc là có chuyện gì? Hoàng Ngọc Nhi nhìn khắp vườn hoa cũng không tìm thấy manh mối.

Một lát sau Mạc Thanh Hàn đã quay lại, Hoàng Ngọc Nhi vội hỏi: “Vương gia ngài có tìm được ngôi làng không?" “Đi thôi nơi này là ma trận, có người thay đổi trận pháp, không thể ở đây lâu, phải mau chóng tìm ra ngôi làng." Mạc Thanh Hàn nói có phần nghiêm trong, hắn dùng khinh công bay lên cây cao nhất nhìn khắp nơi lại chỉ thấy sương mù che tầm mắt nhưng hàn lại phát hiện một điều vườn hoa Oải

Hương vốn dĩ cách ngôi làng năm trăm thước, hắn còn nhớ ngôi làng ở phía đông.

Nhưng mà không dễ dàng như hắn nghĩ, bọn họ đi đủ năm trăm thước thì bị lôi cuốn vào trong sương mù, không ai nhìn thấy ai, Hoàng Ngọc Nhi nắm chặt tay Oanh Nhi. “Vương gia, ngài ở chỗ nào?" Hoàng Ngọc Nhi không thấy hắn hốt hoảng kêu lên, lúc này cánh tay nàng lại bị người nắm lấy. “Vương gia." Nàng không nhìn rõ mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thờ, lúc này mới an tâm một chút. “Cẩn thận chút." Giọng nói của Mạc Thanh Hàn vang lên bên tại nặng, vừa dứt lời đã có máy mũi tên bay đến, Mạc Thanh Hàn nghe thấy tiếng liền rút nhuyễn kiểm ra chặn lấy.

Hoàng Ngọc Nhi không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được, "Chúng ta bị tập kϊƈɦ sao?"

Nàng hỏi xong trong sương mù lại xuất hiện mấy người đang tiếp cận bọn họ, lúc này sương mù cũng tản đi một ít nàng có thể lờ mờ thấy bóng người, bạn chúng tiếp cận hai người chưa kịp ra tay Mạc Thanh Hàn đã dùng nhuyễn kiếm xử lý mấy tên gần bọn họ. Đến khi sương mù tàn hết xung quanh bọn họ đã bị bao vây bởi một đám người áo đỏ, lại có một giọng nói vang lên. “Ha ha ha, Ngũ vương gia chúng ta lại gặp nhau, trò chơi có vui không? Đáng lẽ ra hắn muốn chơi thêm chút nữa nhưng hắn chờ không kịp, muốn ngay lập tức giết chết Mạc Thanh Hàn cho nên hắn đưa bọn họ lại đây.

Ở đây là địa bàn của hắn hắn muốn xem Mạc Thanh

Hàn làm thế nào có thể thoát được, hôm nay Mạc

Thanh Hàn phải bị chôn sống ở đây. "Hừ, người là người đã điều khiển trận pháp?" Mạc

Thanh Hàn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhìn đám người bao vây bọn hắn, lại không phát hiện Thiên Pháp đầu, chi nghe thấy giọng nói. “Đúng vậy, Ngũ vương gia, ta để người khởi động như vậy là đủ rồi, đến lúc tiễn người lên đường rồi."

Hắn vừa nói xong bọn người áo đò đã đồng loạt xông về phía bọn họ, Mạc Thanh Hàn vẫn nắm tay Hoàng

Ngọc Nhi.

Nàng biết tình hình của bọn họ đang vô cùng nguy hiềm, nàng ôm Oanh Nhi, là một điều là dù trong tinh cảnh này Oanh Nhi vẫn không rêи một tiếng. "Oanh Nhi muội sợ không?" “Tỷ tỷ, muội có chút sợ." Oanh Nhi lại nhỏ giọng lên tiếng, có nghe thấy giọng nàng có chút run rẩy. thấy sợ nói chi Oanh Nhi chỉ mới là một tiểu cô "Nghe tỷ nhắm mắt lại, khi nào tỷ nói mở mới mở được không?" Trong tình cảnh này nàng cũng cảm nương.

Có một tên chĩa kiểm về phía nàng Hoàng Ngọc Nhi mắt nhìn thẳng đến khi thanh kiếm gần sát nàng nàng mới gió chân ra đạp bay thanh kiếm của hắn.

Bọn chúng quá đông một mình Mạc Thanh Han không thể đối phó được, Hoàng Ngọc Nhi chỉ có thể đánh được người nào thì đánh giảm bớt gánh nặng cho hắn.

Lúc này Mạc Thanh Hàn bị trúng một kiếm vào tay nhưng hắn không quan tâm vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng. “Vương gia không cần bận tâm ta, ngài nhất định phải bảo vệ cho Oanh Nhi."

Đột nhiên Hoàng Ngọc Nhi dãy ra khỏi tay hắn tự mình giao Oanh Nhi cho hắn, nàng không thể vừa giữ

Oanh Nhi vừa đánh với bọn chúng.

Mạc Thanh Hàn thấy nàng nhặt một thanh kiếm lên, ý chỉ chiến đấu mười phản, hắn không thể phân tâm chỉ có thể vừa đối phó với đám người này vừa để ý nàng, Oanh Nhi cũng được hãn ôm lấy.

Bọn họ vừa tiêu diệt xong đám người này tưởng chừng đã xong rồi thì bốn phía xuất hiện thêm một tốp người nữa nhưng mà lần này không phải là đảm người áo đỏ mà là người trong thôn làng.

Người cầm dao người cầm liềm người cầm cuốc và thức xông về phía các nàng, Hoàng Ngọc Nhi kinh sợ nhìn, chưa biết làm sao thì Tô thị đã cầm con dao tay nàng ta vừa kìm hãm vừa nói: “Tô tẩu mau tỉnh lại hưởng nàng ɖâʍ tới, Hoàng Ngọc Nhi chỉ kịp bắt lấy là muội và Oanh Nhi

Tuy nhiên nàng có gọi thể nào cũng không đánh thức được Tô thị, Oanh Nhi cũng nghe được năng gọi liền mở mắt ra, thấy mẫu thân mình đang cầm dao, năng hoảng sợ kêu lên, "Nương, nương, nương"

Tô thị nghe thấy Oanh Nhi gọi dường như có chút thành tinh hành động có chút khưng lại nhưng không đề nàng vui mừng lâu Tô thị lại điên cuồng hơn lúc trước dãy khỏi tay nàng vung dao lên muốn chém nàng, nhưng lại bị Mạc Thanh Hàn ngăn lại kịp thời, hắn một tay đánh ngất Tô thị, từ nãy đến giờ người nào đến gần hắn hắn cũng không ra tay giết chỉ đánh ngất họ.

Nhưng mà những người bị đánh ngất này sau một phút giống như có cái gì đó thôi thức họ tỉnh dậy, bọn họ cứ vô thức cầm công cụ lên hưởng đến chỗ bạn ho.

Mạc Thanh Hàn cảm thấy không ổn, lập tức kéo Hoàng Ngọc Nhi chạy đi. nhưng không để bọn họ đi được mấy bước từ trêи không trung lại rơi xuống một đám người chăn trước mắt bọn họ.

Trước sau đều có nguy hiểm, Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy mình lần này xong rồi, nàng trong lòng muốn chuẩn bị tinh thần, nàng chỉ là người mượn xác hoàn hồn, từng chết một lần rồi chết thêm lần nữa cũng không sao nhưng không hiểu sao nàng lại có chút luyến tiếc, nhìn nam nhân bên cạnh, mấy ngày nay ở cùng hắn nàng dường như có chút ỷ lại hắn, nếu chết nàng có chút luyến tiếc nam nhân này, lúc này nàng lại hít sâu một hơi nói: “Vương gia, nếu ta chết ngài phải hứa với ta bảo vệ tốt Oanh Nhi

Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói có chút tức giận, lạnh nhạt nói: “Bồn vương chưa cho người chết người dám chết"

Nam nhân này tình thế nguy kịch thế này hắn còn nói mấy lời bá đạo làm gì, nhiều người như vậy hắn làm sao đối phó được, chưa kể phía sau là người dân bạn thành một, lung tung rối loạn càng thêm khó đối phó. họ không thể tàn sát, nếu hai nhóm người này góp