Lúc này Tống Ứng Diêu mới rảnh rỗi ngồi xuống, ổn định tâm tư. Lẽ nào chuyện trong mộng thành sự thật sao? Nàng nhắm mắt lại, bàn tay xoa trán đưa cái ý niệm không hay này ra khỏi đầu. Không thể, Vương Gia sẽ không có chuyện gì.
Khởi Tú thấy nàng bất an, lên tiếng khuyên nhủ: “Vương phi yên tâm, Vương Gia nhất định không có chuyện gì”
Nàng dặn Khởi Tú: “Triều đình xảy ra chuyện lớn chắc chắn sẽ lan truyền ra bên ngoài, trước đó nhất định phải hết sức thăm dò tin tức, chuẩn bị tốt tất cả”
Bên hông đại sảnh có tiếng người vang lên, Tống Ứng Diêu đứng lên cất bước đến phía trước nhìn cửa nói với Khởi Tú: “Ngươi đi xem coi là ai”
“Vâng“. Khởi Tú đáp, lập tức đi mở cửa, quả nhiên là Trầm nhị hộ vệ đến rồi, vui mừng quay đầu nói với Tống Ứng Diêu: “Vương phi, Trầm nhị hộ vệ đến”
“Nhanh cho nàng vào đi”
“Vâng.” Khởi Tú hướng ra bên ngoài: “Trầm nhị hộ vệ mời vào”
Trầm Sơ Tình nói cám ơn với Khởi Tú, sau đó đi vào đại sảnh, vừa thấy Tống Ứng Diêu liền quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng không thể cứu Vương Gia, xin Vương phi trách tội”
Tống Ứng Diêu đỡ nàng dậy: “Trầm nhị mau mau đứng lên, việc này không quan hệ đến ngươi, Trầm hộ vệ không nên tự trách”
“Nhưng là...” Trầm Sơ Tình như trước cho rằng mình có lỗi, hổ thẹn không dám nhìn thẳng Tống Ứng Diêu.
“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, mau đem sự tình kể lại cho ta“. Tống Ứng Diêu đánh gãy lời nói của nàng.
Trầm Sơ Tình nghe nàng nói như thế cũng ý thức được lúc này không phải thời điểm tự trách: “Hộ vệ bên người quan nhân không thể vào triều cùng quan nhân, đó là luật”
Tống Ứng Diêu nhíu mày, kể từ khi biết Vương Gia xảy ra chuyện nàng vẫn luôn nghi ngờ: “Lẽ nào các ngươi cũng không biết trong triều xảy ra chuyện gì?”
Trầm Sơ Tình bị Vương phi hỏi mới trả lời: “Chuyện xảy ra trên triều là do Quá thường tự khanh Tống gia nói cho thuộc hạ”
“Cha của ta sao?” Tống Ứng Diêu hồ nghi.
“Thưa, đúng vậy”
“Nói tiếp đi” Tống Ứng Diêu gật đầu.
“Vâng” Trầm Sơ Tình tiếp theo thuật lại từng lời Tống Trưng Chi kể cho nàng nghe lại cho Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu cắn môi ngồi trên ghế: “Ta hiểu rồi“. Như vậy Vương Gia đang gặp nguy hiểm.
Trầm Sơ Tình vì không để Vương phi lo lắng quá mức, đợi nàng định tâm mới tiếp tục nói: “Vương phi yên tâm, Vương Gia tự có biện pháp thoát thân, hơn nữa ca ca của thuộc hiện tại đang bảo vệ Vương Gia, Vương Gia nhất định sẽ an toàn trở về”
Tống Ứng Diêu khác nào nghe được tin cứu mạng, vội vàng đứng lên rụt rè, kích động nhìn Trầm Sơ Tình: “Có thật không?”
Trầm Sơ Tình gật đầu: “Vương Gia trước đây giao phó cho thuộc hạ nói cho biết Vương phi biết chỉ cần lo liệu việc trong phủ thật tốt, kiên trì chờ ngài ấy trở về là được”
Tống Ứng Diêu nghe Vương Gia dặn dò như thế, dần dần yên tâm, thấp mi, khóe miệng hơi mỉm cười: “Vương Gia an toàn là tốt rồi, thiếp sẽ không để cho Vương Gia lo lắng“. Lời nói nhỏ dần, nửa câu đầu Trầm Sơ Tình còn nghe rõ, đến nửa câu sau đã biến thành tiếng nỉ non.
Tống Ứng Diêu thu hồi nụ cười, mạnh mẽ kiên cường: “Khởi Tú ngươi đi nói thủ vệ vương phủ đóng cửa lại, bất luận ai tới gõ cửa đều không cho vào, bọn họ nếu như có hỏi cứ trả lời là Vương gia tạm thời ra ngoài không tiếp khách. Người trong vương phủ cũng không được phép ra ngoài. Nếu như có chuyện nhất định phải ra ngoài, phải chờ mấy ngày trôi qua rồi hãy nói, trong khoảng thời gian này không thể để sai sót, đừng để cho Vương Gia thêm lo lắng“. Nàng muốn Vương Gia yên tâm đối phó hoàng thượng.
“Bên Thái phi cũng tăng cường người bảo vệ, nhưng đừng để Thái phi phát hiện”
“Nếu Thái phi có hỏi Vương Gia làm sao vẫn chưa trở về, hãy trả lời là Vương Gia sắp tới bận bịu công vụ nên không có thời gian đến thăm Thái phi, chờ Vương Gia hết bận lại cùng Vương phi đến vấn an bà”
“Nếu như Thái phi muốn đến thư phòng tìm Vương Gia, ngàn vạn lần phải ngăn cản, không cho bà đi“. Tống Ứng Diêu dặn dò việc lớn việc nhỏ, không để bất kỳ sơ suất.
“Vâng”
“Còn có, phái người gọi Phương thúc và người của thúc ấy trở về, đừng hỏi thăm tin tức nữa”
Khởi Tú: “Vương phi lẽ nào không muốn biết tin tức Vương Gia sao?”
Tống Ứng Diêu đầu óc phân tích: “Lúc này những đại thần kia đều sợ rước họa vào thân, nhất định sẽ rũ sạch quan hệ với Vương phủ, nào có chuyện hé môi tin tức”
“Còn Tống phủ bên kia?”
“Cũng không nên hỏi, phụ thân chỉ nói được như thế thôi, cũng không biết thêm tin gì nữa đâu”
“Vâng”
“Mau đi đi”
Khởi Tú vâng lệnh rời đi.
Tống Ứng Diêu hướng Trầm Sơ Tình căn dặn: “Xin Trầm hộ vệ nói các hộ vệ ẩn nấp bảo vệ Vương Gia phải cảnh giác, để ngừa việc bất ngờ. Mặt khác phái mấy người trong vương phủ chờ khi Vương Gia trở về liền lập bẩm báo”
Trầm Sơ Tình ngăn cản nàng: “Vương phi không cần khách khí như thế”
Khi trên đại sảnh chỉ còn lại một mình Tống Ứng Diêu, nàng chậm rãi thở dài, còn chưa hít vào thì lúc này cửa đại sảnh lại có tiếng người.
Tống Ứng Diêu giương giọng: “Là ai?”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm a hoàn: “Vương phi, Tống phu nhân tới chơi, có gặp hay không?”
Tống Ứng Diêu trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không biết Tống phu nhân đến làm gì, cân nhắc một phen mới nói: “Mời bà vào đi”
“Xin Vương phi chờ một chút” A hoàn ngoài cửa nói xong chính là một trận tiếng chạy bộ gấp gáp đi xa.
Tống Ứng Diêu tính toán đoạn đường từ cửa đến đại sảnh, đại khái là phải một khoảng thời gian mẫu thân mình mới đến đây, trong lòng đếm từng phút từng phút, khi nàng ngừng lại quả nhiên cửa đại sảnh đã mở ra.
“Vào đi” Nàng với a hoàn bên ngoài.
Lập tức a hoàn bên ngoài mở cửa ra, Tống phu nhân từ sau cửa đi vào. Tống Ứng Diêu nhìn thấy bà tươi cười rạng rỡ, chạy đến gọi: “Mẫu thân”
Tống phu nhân nhìn thấy nàng không có chuyện gì, trong lòng cao hứng, gọi một tiếng “con gái”
Tống Ứng Diêu hỏi: “Mẫu thân đến có chuyện gì?”
Tống phu nhân đình trệ chốc lát: “Phụ thân con nói ta đến thăm con”
Tống Ứng Diêu đỡ tay của bà: “Vào trong rồi nói”
Tống phu nhân gật đầu theo nàng hướng vào đại sảnh, đôi mắt thỉnh thoảng lén lút quan sát vẻ mặt của nàng. Tống Ứng Diêu bình tĩnh khiến choTống phu nhân còn tưởng rằng nàng chưa biết chuyện Vương Gia. Bà dò xét: “Vương Gia trở về chưa? sao còn chưa thấy ngài ấy”
Tống Ứng Diêu tự nhiên đáp: “Vương Gia vẫn chưa về, chắc là có việc bận”
Hai người đến đại sảnh, Tống Ứng Diêu dẫn bà đến chiếc ghế cho bà ngồi xuống: “Mẹ ngồi đi”
“Được” Tống phu nhân thuận theo ngồi xuống.
Tống Ứng Diêu hướng ra ngoài gọi: “Dâng trà”
Tống phu nhân ngăn cản: “Thôi khỏi, mẫu thân đến một chút liền đi“. Tống Ứng Diêu cho người dâng trà lui xuống.
Bà một lần nữa thăm dò: “Nghe phụ thân con nói Vương Gia xảy ra chuyện?”
Tống Ứng Diêu nhếch môi, không trả lời Tống phu nhân. Tống phu nhân nhỏ nhẹ: “Ta đến chính là vì chuyện này”
Tống Ứng Diêu mong mỏi nhìn bà: “Mẫu thân có biện pháp cứu Vương Gia sao” Nếu như có thể cứu Vương Gia sớm một chút, Vương Gia sẽ không gặp nguy hiểm. Nàng nghĩ mẫu thân không thể tham gia vào chuyện này lại càng không có năng lực: “Phụ thân có biện pháp?”
Tống phu nhân mặt lộ vẻ quẫn bách: “Phụ thân con làm sao có khả năng“. Sợ Tống Ứng Diêu cho rằng Tống Trưng Chi là cố ý không cứu, lại bổ sung: “Nghe phụ thân con nói hoàng thượng là muốn ép Vương gia đến chổ chết, ai khuyên can cũng đều muốn giết“. Không cần bà giải thích, Tống Ứng Diêu trong lòng từ lúc biết qua chuyện này đã rõ ràng, chỉ là nàng vẫn cố giữ một tia hi vọng.
Tống Ứng Diêu gật đầu, lại nghe được Tống phu nhân nói: “Hiện tại không phải lúc nói chuyện này”
“Nếu là Vương Gia...” Tống phu nhân ngập ngừng, bà muốn lựa lời mà nói, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có mang suy nghĩ thật trong lòng nói ra: “Mẫu thân đến chính là muốn hỏi xem nếu Vương Gia không thoát được, con định làm sao?” Bà mặc dù lời lẽ có phần quanh co, thế nhưng Tống Ứng Diêu vừa nghe liền hiểu ý của bà, nàng do dự: “Chuyện này...”
Tống phu nhân thấy nàng đáp không được đành thay đổi câu chuyện: “Vương Gia có chuyện, hoàng thượng có trách tội toàn vương phủ hay không?” Nói xong căng thẳng nhìn Tống Ứng Diêu, chỉ lo nàng gật đầu. Nhưng may là Tống Ứng Diêu lắc đầu nói: “Con cũng không biết”
Điều này làm cho Tống phu nhân nhẹ nhõm: “Mẫu thân vốn đi đi cầu cậu của con, mà phụ thân con không cho nên đành phải thôi. Con cũng đừng trách trách mẫu thân“. Tống phu nhân áy náy nhìn Tống Ứng Diêu.
“Con gái làm sao trách tội mẫu thân, dù mẫu thân đi cầu, cậu cũng sẽ không đáp ứng“. Tống Ứng Diêu mỉm cười an ủi Tống phu nhân, trong nội tâm nàng không hy vọng mẫu thân vì nàng mà đi cầu xin.
Tống phu nhân lộ ra thần sắc bất an: “Con đã biết?”
Tống Ứng Diêu trầm mặc gật đầu.
“Con không nên trách cậu của con, cậu của con cũng là tâm nhỏ hẹp...”
“Con hiểu” Tống Ứng Diêu biết rõ ý tứ của Tống phu nhân ý tứ.
Đã như thế, Tống phu nhân cũng muốn vì Ôn Ngự Sử giải thích. Nghĩ lại khi Tống Ứng Diêu chưa gả không khỏi thở dài: “Mẫu thân lúc trước cũng nghĩ trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, hoàng thượng làm sao vô duyên vô cớ tứ hôn cho con, phụ thân con trong triều đâu phải trọng thần. Đã nói với cha con rồi mà ông ấy nào có tin“. Bà không hiểu quan trường phức tạp, cho nên nói trắng toạc ra, bà thấy đúng là đúng, sai là sai.
Tống Ứng Diêu kiên định: “Con đã gả cho Vương Gia, không oán không hối hận”
Tống phu nhân thấy nàng kiên trì, phảng phất nhìn thấy như mình năm đó, đau thấu tim gan: “Ứng Diêu con vẫn là cứng đầu như thế, mẫu thân không phải đã nói...”
Tống Ứng Diêu cuống quít giải thích: “Vương Gia không phải người như mẫu thân nghĩ đâu”
Tống phu nhân thấy nàng vẫn không hiểu, lòng như đao cắt: “Ứng Diêu ngươi có phải là con ngu muội hay không...” Bà biết bà khuyên không được, đành nói: “Con cùng mẫu thân về Tống phủ đi, phụ thân con tuy rằng không có năng lực nhiều, thế nhưng dùng hết cái mạng già cũng sẽ bảo vệ con”