Giọng nói trầm thấp vang lên có chút lạnh nhạt và không vui, người đàn ông ở trong góc khuất hơi ngẩng đầu tầm nhìn giữa mũ và khẩu trang chiếu về phía Sở Ưng Trừng: "Ngồi ngốc trong nhà suốt tới tôi mà cũng nhận không ra?"
Sở Ưng Trừng khẽ sửng sốt một lúc.
Tầm nhìn của cậu nhanh chóng lướt qua đối phương giống như đang xác nhận gì đó. Thân hình của người đàn ông trong góc khá cao gầy mặc áo khoác đen đơn giản, quần dài đen mặc cũng rất ra dáng. Thật ra người này dùng mũ và khẩu trang để che mặt chính là cố ý giấu mình đoán chừng ngay cả fan cũng chưa chắc sẽ nhận ra là ai. Nhưng ngay giây phút cửa thang máy mở ra chỉ liếc mắt Sở Ưng Trừng liền lập tức nhận ra gương mặt của anh ta.
Gương mặt này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra!
Mà không chỉ gương mặt ngay cả giọng nói cũng rất giống sao có thể nhận nhầm?
Đầu óc Sở Ưng Trừng vang ong ong có chút phân không rõ quá khứ và hiện tại, hư ảo và hiện thực nên chỉ vô thức đi lên trước nửa bước: "Anh..."
"Tranh Tử, sao ngay cả Nhạc Quân mà cậu cũng nhận không ra?" Người đại diện cùng đứng trong thang máy nhưng lại bị coi như không khí cuối cùng cũng mở miệng còn ấn thang máy thúc giục, "Nhanh vào đi đừng có đứng ngây ngốc ở cửa nữa."
Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng hơi hoàn hồn.
Cậu đi vào trong thang máy hai ba bước liền tới trước mặt người đàn ông kia: "Anh là... Nhạc Quân?"
Người đàn ông còn chưa trả lời người đại diện đã nhíu mày chen vào: "Tranh Tử, cậu bị sao vậy? May mà thang máy không còn ai nếu có người khác nghe được câu nói này của cậu rồi ra ngoài đồn rằng giữa các thành viên Fan9 với nhau cũng không nhận ra nhau thì cậu thật sự không cần đi làm nữa đâu!"
Sở Ưng Trừng vốn không để ý anh ta chỉ có ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm người trong góc khuất.
Đối phương cuối cùng cũng bị cậu nhìn tới mất kiên nhẫn.
"Làm gì đó?" Có lẽ đã vào trong công ty rồi nên người đàn ông cũng tháo mũ và khẩu trang xuống cười lạnh lùng một tiếng, "Tôi không phải là Nhạc Quân chẳng lẽ là cậu?"
Sở Ưng Trừng ngây ngốc nhìn mặt của anh ta.
Mày kiếm, mắt sáng như sao, tuấn tú lạnh lùng trầm ổn trời sinh tự nhiên, không sai mà.
——Anh sao có thể là "Nhạc Quân" chứ?
——Anh nên giống như tôi đều họ Sở nha!
——Anh là anh ruột của tôi mà!!!
Giờ phút này người hiện đại tóc ngắn ngay trước mắt tựa như chồng lên bóng hình ở trong trí nhớ của Sở Ưng Trừng. Trước khi Sở Ưng Trừng gặp chuyện đã bốn năm chưa gặp qua người kia nhưng đối phương trong mắt cậu tựa như vĩnh viễn rõ nét. May mà tuổi của người trước mắt này không khác lắm với lần cuối cùng Sở Ưng Trừng nhìn thấy bốn năm trước lắm.
Sở Ưng Trừng chốc thì quay về ký ức trong trí nhớ chốc thì nhảy về hiện thực, cả người đều hốt hoảng cả lên.
Nhạc Quân thấy cậu nhìn chằm chằm chính mình nhịn không nổi lạnh giọng hỏi ra một câu: "Nhìn đủ chưa?"
Hết lần này tới lần khác dùng giọng điệu cảnh cáo làm cho Sở Ưng Trừng bỗng tỉnh táo một chút.
Trái lại hoàn toàn không phải bởi vì Nhạc Quân nổi giận dọa cậu sợ mà nói đúng hơn là bởi vì ngữ điệu lúc Nhạc Quân nổi giận lại không khác gì hoàng huynh của cậu. Sở Ưng Trừng đơn thuần là phản ứng có điều kiện mà bị kích thích tới tỉnh táo.
"Ơ, tôi..." Sở Ưng Trừng cũng không thể trực tiếp nói thẳng những gì mình nghĩ bằng không có lẽ sẽ bị coi là tên điên, cậu chỉ tùy tiện tìm một lý do, "Tôi chỉ cảm thấy hình như anh... nhìn như không giống lắm?"
Lời này cũng không phải là hoàn toàn không có chủ đích.
Sở Ưng Trừng trước khi ra cửa ít nhiều cũng có chuẩn bị sẵn trong đó có một mục chính là cẩn thận tường tận xem áp phích Fan9... đang dán trên tường nhà mình.
Muốn mạng chính là đó chính là tấm áp phích toàn thành viên với chín người.
Trong đó có sau người không còn liên quan nữa, chín chọn ba, kích thích!
Ký ức Sở Ưng Trừng tiếp nhận vẫn rất hỗn loạn hết cả buổi mới miễn cưỡng nhận ra ba thành viên còn lại là những người nào sau đó lại nghiêm túc nhớ rõ gương mặt của Nhạc Quân và Tô Vu Mân. Lúc đó cậu cũng không cảm thấy Nhạc Quân giống với hoàng huynh của mình lắm nhiều nhất chỉ là có chút từa tựa. Nhưng Nhạc Quân người thật đụng tới trước mặt cậu thì Sở Ưng Trừng trong chốc lát sợ ngây người.
Sở Ưng Trừng lúc này còn chưa biết được trên thế giới này còn có một "Tà thuật" ——Sửa ảnh.
Nhưng Nhạc Quân lại hiểu lầm lời nói của Sở Ưng Trừng vừa nghe thấy vấn đề của cậu thì ngay lập tức híp mắt: "Cậu đang kiếm chuyện?"
——Dám nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ?!
Tất cả mọi người đều biết Nhạc Quân xem thường nhất chính là làm chuyện này, hơi thay đổi cũng lười đi làm!
"Không phải không phải." Sở Ưng Trừng vốn đoán không ra Nhạc Quân hiểu lầm chuyện gì chỉ vô ý thức từ chối sau đó xoay thành một câu nói lúc trước thường dùng dỗ người, "Tôi chỉ cảm thấy tựa như châu ngọc nơi đây."
* Châu ngọc bên người: một người tuấn tú đang ở đây. Google trang nà𝔂, đọc nga𝔂 không quảng cáo — 𝙏rUm 𝙏ru𝔂en.𝑉n —
Người đại diện:???Cậu đang làm gì?
Nhạc Quân lạnh lùng hỏi: "Tôi châu ngọc nơi đây?"
Sở Ưng Trừng trả lời: "Tôi châu ngọc nơi đây."
Lúc này Nhạc Quân mới không tiếp tục quái gở ép người nữa. Mấy giây sau anh ta mới lạnh nhạt nhả ra một câu bình luận: "... Cố làm ra vẻ."
"Ôi, đúng." Người đại diện vội đáp lời, "Tranh Tử à, cậu không phải đi theo hình tượng này đâu bình thường nói chuyện đừng dùng thành ngữ lung tung, sai sẽ biến thành trò cười. Sách mới của Nhạc Quân vừa mới ra mắt mấy loại tư liệu bôi xấu từ trong nhóm thế này không nên xuất..."
Sở Ưng Trừng không rõ lắm: "Tôi không nói sai."
"Vậy cũng nói ít thôi." Người đại diện một câu bật lại, nói xong lại cảm thấy ngữ điệu có chút cứng ngắc lại thêm một câu, "Lỡ như người khác nghe thấy hiểu lầm thì sao? Cậu xem đi chẳng phải lúc nãy Nhạc Quân cũng hiểu lầm."
——Thật ư?
Sở Ưng Trừng len lén nhìn thoáng qua Nhạc Quân lúc tầm mắt của đối phương liếc tới, cậu lại nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
——Trong ấn tượng của tôi thì biểu cảm thư giãn này của hoàng huynh thực ra đang vui vẻ mà.
——Nhạc Quân không vui sao?
***
Đi vào phòng họp Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng thấy người thứ ba trong nhóm—— Tô Vu Mân.
Anh ta đã ngồi bên bàn rồi, đồ tây giày da còn đeo một cặp mắt kính nhìn thoáng qua dáng vẻ nho nhã, tư thái thì càng tao nhã.
Sở Ưng Trừng đi theo sát Nhạc Quân tiến vào đúng lúc đối mắt với Tô Vu Mân đang quay đầu nhìn qua, ngay lập tức hiểu rõ một chuyện.
——Người này cũng có chút khác biệt với dáng vẻ trên áp phích.
——Cho nên cái áp phích kia là quá lâu rồi hay là sẽ khác với người thật???
Tô Vu Mân cũng không biết Sở Ưng Trừng nhìn chằm mình như thế thì đang suy nghĩ điều gì. Chẳng qua anh ta không giống với Nhạc Quân bị ánh mắt nghiên cứu như thế nhìn cũng chỉ mỉm cười: "Tôi vừa mới kết thúc buổi phát sóng trực tiếp liền tới đây, hôm nay mượn quần áo của công ty nên không thay. Có chút quá mức nghiêm túc cứ mặc kệ là được."
Anh ta cười rất ôn hòa.
Nhưng Sở Ưng Trừng lại vô thức cảm thấy Tô Vu Mân có lẽ không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài. Người này nhìn càng giống một người thông minh tỏ vẻ ôn hòa mà còn là loại thật sự thông minh, có kế hoạch bày mưu tính kế. Lúc trước khi Sở Ưng Trừng ở trong cung bên cạnh không thiếu nhất chính là loại người này, quá dễ nhận ra rồi.
Lúc đối xử tốt với anh tốt thì rất tốt, nếu như không tốt thì tới chết cũng không hề nghi ngờ anh ta.
Sở Ưng Trừng cho dù không sợ nhưng cũng không muốn đắc tội loại người này.
"Tranh Tử? Qua đây ngồi đi." Tô Vu Mân thấy Sở Ưng Trừng đi theo sau Nhạc Quân, mắt thấy cậu sắp ngồi xuống vị trí bên cạnh thì chỉ vị trí bên cạnh mình nói, "Sau này cậu là vị trí C rồi, cũng nên thích ứng với vị trí chính giữa đi."
Sở Ưng Trừng quay đầu nhìn qua phát hiện vị trí chính giữa Tô Vu Mân và Nhạc Quân kia.
Xem ra có lẽ là vị trí chính của nhóm...Cho nên, "Vị trí C" thật ra chính có ý chỉ vị trí chính giữa?
Rất kỳ quái ha.
Sở Ưng Trừng cũng không có ý muốn từ chối vị trí chính lắm nhưng trước khi đi qua vẫn vô thức nhìn thoáng qua Nhạc Quân.
Đây là bản năng rồi.
Nhạc Quân thế mà lại nhìn hiểu ánh mắt này ý thức được Sở Ưng Trừng đáng hỏi ý kiến của mình, sau đó lại kịp phản ứng cảm thấy có thể hiểu được ánh mắt của đối phương, quả thật kỳ lạ.
"Muốn ngồi thì ngồi nhìn tôi làm gì." Vốn dĩ Nhạc Quân cũng chọn vị trí cách Tô Vu Mân một ghế đơn thuần là theo thói quen, bây giờ giải thích là để cho Sở Ưng Trừng ở vị trí C nên vấn đề không lớn.
Thế là Sở Ưng Trừng thật sự ngồi giữa hai người.
Người đại diện và những người phụ trách trong công ty ngồi đối diện nhìn ba người lúc chia chỗ cũng coi như "Vui vẻ hòa thuận", trong lòng cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
"Vậy chúng ta bắt đầu?" Người đại diện nhìn thoáng qua người bên cạnh rồi mở miệng trước, "Liên quan tới những thay đổi trong nhóm, trước đây cũng nói với các cậu rồi chuyện quan trọng nhất là sau này Tranh Tử sẽ làm vị trí C, mọi người không ý kiến ha?"
Tô Vu Mân và Nhạc Quân tỏ ý không có, đây cũng là cách nghĩ của bọn họ.
Sở Ưng Trừng thì "Ơ" một tiếng nói: "Vấn đề lúc trước tôi hỏi anh..."
"Cậu ngậm miệng trước đi." Người đại diện cảm thấy cậu lại hỏi vị trí Tây không Tây gì đó nên nhanh chóng chặn miệng cậu, cũng tránh lãng phí thời gian.
"Đêm nay tập hợp chủ yếu là để bàn về chuyện họp báo ngày mai để các cậu chuẩn bị sẵn tâm lý với câu hỏi của ký giả. Đương nhiên cụ thể là câu hỏi gì đều có thể hỏi bất cứ lúc nào..."
***
Cuộc họp kết thúc đã hơn mười hai giờ khuya rồi.
Lúc này đã không còn tàu điện ngầm chẳng qua người đại diện cũng coi như nhớ ra chuyện phải đưa Sở Ưng Trừng về, chung xe còn có Nhạc Quân.
Được thôi, rốt cuộc là chở ai chính rồi tiện thể chở ai thì người trong công ty đều tự có cách nghĩ của mình.
"Mười giờ sáng mai, trợ lý sẽ gọi các cậu dậy sau đó trước mười một giờ đều phải tới phòng hóa trang." Người đại diện vừa lái xe vừa nhắc nhở mấy chuyện có thể nhớ được, "Buổi trưa sẽ sắp xếp cơm trưa, một giờ chiều xuất phát tới khách sạn mở họp báo. Tới sớm chút đừng để bị ký giả chặn bên ngoài..."
Anh ta cứ lải nhải lảm nhảm nói một đống hai người ngồi sau đều không đáp lại. Người đại diện lạnh lẽo như tuyết nhịn không nổi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: "Tranh Tử, nghe rõ chưa?"
Tầm mắt của Sở Ưng Trừng dời khỏi màn hình điện thoại cười với anh ta: "Được thôi, anh Lý."
Mặc dù người đại diện này tựa như không xem trọng mình lắm Sở Ưng Trừng lại có thể phân rõ ít nhất người này rất nghiêm túc với công việc. Làm việc chung với loại người này lúc trước Sở Ưng Trừng ở trong quân doanh đã quen thuộc rồi.
Người đại diện lại hỏi: "Nhạc Quân?"
Nhạc Quân lạnh nhạt nói: "Anh đã nói rất nhiều lần rồi."
"Tôi chẳng phải là sợ các cậu quên sao? Ngày mai tuyệt đối đừng có nói lung tung đặc biệt là Tranh Tử!" Anh Lý thật sự bị câu hỏi "Vị trí Tây là gì" làm căng thẳng luôn sợ cậu lại phát ra lời nói lung tung gì vào ngày mai, "Không biết trả lời thế nào thì im lặng để Nhạc Quân và Tô Vu Mân trả lời là được, biết chưa?"
"Ò..."Sở Ưng Trưng đáp một tiếng vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Nhạc Quân ở bên cạnh.
Nhạc Quân liếc cậu một cái, trong tròng mắt đen nhánh tựa như có ý nghĩ sâu xa gì đó sau đó lại dời ánh mắt tới người đại diện nói: "Cậu ta là vị trí C mới anh không cho cậu ta nói chuyện, ký giả sẽ nghĩ thế nào?"
"Cho nên mới nói phải cho cậu ta hình tượng cá koi nha, năng lực nghiệp vụ không mạnh lắm cũng có thể lừa qua cửa..." Người đại diện cứ nói mãi rồi lại nhớ ra một chuyện, "Hai cậu thêm W chat của nhau chưa? Chưa thêm thì thêm nhanh đi, bữa sau bị phát hiện chưa thêm bạn tốt thì phiền phức lắm!"
Sở Ưng Trừng sao có thể nhớ được đã thêm hay chưa?
Nhưng cậu thấy Nhạc Quân im lặng một giây rồi bắt đầu móc điện thoại ra thì ý thức được hẳn là chưa thêm.
Lúc này Sở Ưng Trừng chuyên nghiệp hơn rồi, dùng trí tuệ nhân tạo gọi ra W chat, sau đó... sau đó làm thế nào?
Nhạc Quân vốn chờ Sở Ưng Trừng tới quét mã QR của anh, chờ hết mấy giây không thấy động tĩnh của Sở Ưng Trừng vừa quay đầu liền phát hiện cậu ta đang mờ mịt bê điện thoại.
——Người này sao lại kỳ lạ đến thế? Lúc trước cũng không phát hiện.
Nhạc Quân lười chờ cậu trực tiếp vươn tay mở mã QR của Sở Ưng Trừng quét rồi nói: "Tôi thêm cậu rồi."
Sở Ưng Trừng nhìn về phía anh chớp chớp mắt.
Nhạc Quân vừa cảm thấy người cũng đến mức ngốc tới mức độ này đâu ha, vừa nhịn không được nhắc nhở một câu: "Ấn xác nhận."
"Ừ hử!"
Sở Ưng Trừng gật gật đầu làm theo cuối cùng cũng thêm Nhạc Quân rồi, ảnh đại diện của Nhạc Quân là một đồ họa rất kỳ quái, biệt danh là chữ cổ quái tới mức Sở Ưng Trừng nhận không ra.