Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 125: Thúc thúc, ngài thật xinh đẹp



Edit + Beta: Saki

“Nhìn cách bọn chúng ăn mặc, không phú thì quý, bộ dáng hai đứa cũng rất đẹp, còn nhỏ mà tư thế đã oai hùng bức người như vậy, trưởng thành nhất định sẽ cực kỳ khó lường.”

Thợ săn kêu A Bảo đáp lại, mà lời bình của hắn khiến cho thợ săn giáp càng vui vẻ.

Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng tuy là song bào thai, nhưng bộ dáng hai đứa lại không hề giống nhau, Tuyết Phượng là được di truyền nét đẹp từ Tuyết Đại, nói nàng là Tuyết Đại thu nhỏ cũng không ngoa, đơn giản là vì mẹ con hai người quá giống nhau.

Còn Tuyết Hoàng lại cực kỳ giống Dạ Khuynh Thành, bộ dáng cũng cực kì đẹp trai, không hề thua kém Tuyết Phượng nửa phần.

“Ngươi nói xem, nếu chúng ta bắt bọn nó, dù là đòi tiền người nhà bọn nó hay đem đi bán, đều sẽ được bội tiền không chừng?”

Thợ săn giáp nhìn hai đứa bé bốn, năm tuổi, không khỏi nổi lên tà tâm.

Lời của hắn khiến thợ săn tên A Bảo ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần cũng nở nụ cười.

“Giang ca nói đúng, tiểu đệ ta tán thành. Hai huynh đệ chúng ta mỗi người một nửa, ngày sau cũng không cần làm loại chuyện thất đức này để kiếm tiền nữa.”

Thợ săn kêu A Bảo nghĩ nghĩ nói.

Bọn hắn cũng không giống những kẻ có tiền trong thành, xuất thủ hào phóng, ngược lại, bọn hắn là thôn phu nghèo đến nỗi cơm cũng không có mà ăn.

Ngày ngày đều dựa vào săn thú mà sống, lại không đoán được mấy ngày nay khô hạn, hoa mầu trong vườn đều chết hết, động vật cũng rời đi tìm nơi ở mới, khiến bọn hắn không có mồi để săn.

Đã nhiều ngày qua, bọn hắn đều không được ăn no, bây giờ nhìn thấy hai hài tử ăn mặc phú quý liền không tránh khỏi động tâm tư.

Đối với hai người bọn hắn đang tiến lại gần, tiểu nha đầu ra vẻ sợ hãi trốn vào trong lòng ca ca mình tìm kiếm bảo vệ.

Tuyết Hoàng ôm nàng, an ủi hai câu, sau đó liền khẩn trương nhìn hai người thợ săn đang đứng trước mặt.

“Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây, còn tiến lên nữa ta liền gọi người.”

Tuyết Hoàng thấy được ý cười giảo hoạt trên mặt tiểu nha đầu, biết nàng lại nghĩ ra trò gì đó, vừa lúc bọn chúng cũng đang nhàm chán không có gì làm, cũng phối hợp cùng nàng diễn trò.

Phản ứng của hắn nghiễm nhiên bị hai tên thợ săn coi là công tử nhà giàu tay không tấc sắt phải kêu gọi hộ vệ, vì vậy lại càng không cố kỵ gì nữa.

Bọn hắn cũng không ngẫm lại, một khu rừng  ngoại ô cách xa nội thành như vậy, nào có tiểu hài tử bình thường nào dám đến? Điều này sẽ trở thành bi kịch dành cho bọn hắn , ai bảo bọn hắn không có mắt đi trêu chọc nhầm người đây?

“Này nhóc, nơi này rừng núi hoang vắng đến một con chim nhỏ cũng không có, các ngươi làm sao về nhà đây? Hay là các ngươi liền ngoan ngoãn đi theo chúng ta thôi, chỉ cần cha mẹ các ngươi lấy bạc trả cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không làm các ngươi bị thương.”

Thợ săn kêu A Bảo nói.

“Không cần, các ngươi là người xấu, ta mới không muốn đi cùng các ngươi.”

Tuyết Hoàng vừa nói, một bên vừa sợ hãi lùi về phía sau, trong lòng vẫn ôm muội muội Tuyết Phượng.

Nam nhân kêu A Bảo còn muốn nói tiếp thì đã bị nam nhân bên cạnh ngăn trở.

“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa cùng bọn chúng, cứ trực tiếp trói cả hai đứa lại là xong, lề mề cái gì?”

Nói xong liền hung ác nhào tới hai đứa bé, rõ ràng là đã xem chuẩn khoảng cách mới bổ nhào tới, lại không ngờ vồ hụt, điều này làm hắn có chút buồn bực.

Nhìn hai tiểu oa nhi gần trong gang tấc, đứa lớn vẫn còn ôm đứa nhỏ, muốn tách chúng ra cũng không dễ dàng, hắn lại bổ nhào tới lần nữa.

Nhưng vẫn là không tóm được, nhưng lần này hắn đã thấy rõ, lúc hắn nhào tới, đứa bé trai thoạt nhìn như không có động tác gì. Kì thực là chân hắn chỉ nhẹ di chuyển một vòng, nhưng lập tức kéo xa khoảng cách giữa hai người, khiến hắn kinh ngạc một phen.

“A Bảo, ngươi còn thất thần làm chi, cùng bắt bọn nó lại!”

Hắn không tin, hai đại nam nhân lại không bắt được một tiểu hài tử?

Thợ săn tên A Bảo nghe vậy gật đầu, hai người đồng thời nhào tới phía Tuyết Hoàng.

“Hô hô, ta nói không bắt được ngươi, kêu tiểu tử ngươi trốn, ta xem ngươi trốn được đi đâu.”

Thợ săn kêu Giang ca một tay tóm được người liền đè lên trên đất, hưng phấn cười lớn.

“Giang ca, là ta, ngươi bắt sai người rồi.”

Nam nhân bị hắn đè trên mặt đất, hữu khí vô lực nói, âm thanh giống như là bị nội thương.

Nghe được âm thanh A Bảo, nam nhân kêu Giang ca cúi đầu nhìn, nhất thời trợn tròn mắt, sao lại thế này? Chính mình rõ ràng đã tóm được tiểu gia hỏa kia, như thế nào lại biến thành A Bảo rồi hả?

“A Bảo, sao lại là ngươi? Ta rõ ràng đã tóm được tên tiểu tử kia, như thế nào lại biến thành ngươi rồi hả?”

Nam nhân kêu Giang ca khẩn trương buông A Bảo ra, chính mình cũng đứng lên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai đứa trẻ con đang đứng cách đó khoongxa.

Không giống lúc trước là, cô nhóc đã không còn để ca ca ôm nữa, mà đứng song song với ca ca mình, hai đứa đều khoanh tay nhìn bọn hắn, đáy mắt tựa hồ mang theo ý cười nhạo.

Đúng, là cười nhạo! Mẹ nó! Dám cười nhạo lão tử, xem lão tử làm sao hảo hảo thu thập các ngươi!

Không đợi A Bảo lên tiếng, hắn đã nhào đến đánh hai huynh muội.

Tuyết Hoàng đang chuẩn bị hành động lại bị Tuyết Phượng ngăn trở.

“Cứu mạng a!!”

Tuyết Hoàng có chút khó hiểu nhìn Tuyết Phượng, không ngờ nàng lại ngăn mình ra tay rồi lớn tiếng kêu cứu.

Lúc này hắn mới ý thức được có chỗ không thích hợp, bất quá hắn cũng không có động tác, bình tĩnh đứng yên, chờ xem muội muội mình lại muốn giở trò gì.

Khi hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, thì ra muội muội hắn là nghĩ ra cái chủ ý này, chỉ là, vì sao hắn lại không phát hiện ra chuyện này trước muội muội?

“Ca ca, chạy mau!”

Tiểu tử đang suy nghĩ đến nhập thần, lại bị tiểu nha đầu túm áo bỏ chạy.

Vừa chạy vừa kêu to cứu mạng, mãi đến khi nam tử áo đỏ cách đó không xa xoay người nhìn bọn hắn bên này mới ngừng.

“Thúc thúc xinh đẹp cứu mạng a! Bọn hắn muốn bắt hài tử đem đi bán!”

Tiểu nha đầu vẻ mặt sợ hãi chạy về phía nam tử áo đỏ cách đó không xa, ca ca nàng Tuyết Hoàng cũng bị kéo theo.

Hai tên quỷ gây sự chạy tới núp sau lưng nam tử áo đỏ, Tuyết Phượng còn to gan hơn, hai tay vậy mà nắm chặt góc áo nam tử không buông.

“Tiểu nha đầu, các ngươi là hài tử nhà ai? Vì sao bọn hắn lại muốn bắt các ngươi?”

Vốn là nam nhân vẻ mặt lạnh băng nhưng sau khi nhìn thấy là hai đứa bé thì sắc mặt cũng dịu đi, trái tim bỗng xẹt qua một dòng nước ấm, không tự giác nghĩ muốn thân cận bọn chúng hơn.

Chỉ là cái câu thúc thúc xinh đẹp này... Nếu là có người dám gọi hắn như vậy, đảm bảo người nọ sẽ không được thấy ánh mặt trời ngày hôm sau, nhưng bây giờ lại nghe được từ miệng một đứa nhóc, lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu.

“Thúc thúc xinh đẹp, chúng ta là...”

“Chúng ta là tôn tử của Lâm viên ngoại trong thành, vốn là muốn ra ngoài chơi lại không cẩn thận lạc đường, đụng phải hai người xấu bọn hắn, muốn bán chúng ta lấy bạc.”

Không đợi tiểu nha đầu nói xong, đã bị Tuyết Hoàng cướp lời, đợi khi hắn nói xong, Tuyết Phượng cũng gật đầu theo, nói hùa theo ca ca mình.

“Thúc thúc xinh đẹp, ngươi nhất định phải cứu chúng cháu, chúng cháu không muốn bị bán đi đâu, thúc thúc mau đánh đuổi bọn người xấu kia đi.”

Tiểu nha đầu này đúng là không biết khách khí là gì, dám tùy tiện ra lệnh cho một người xa lạ làm việc cho nàng.

Khi bọn họ đang nói chuyện, hai gã thợ săn kia đã đuổi kịp, nhìn hai đứa nhóc đang trốn sau lưng nam tử áo đỏ, vốn là muốn tiến lên bắt người lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nam tử áo đỏ lại không dám tiến lên.

“Các hạ là người phương nào? Hai đứa nhóc kia là chúng ta phát hiện trước, ngươi không cần xen vào việc của chúng ta.”

Trong mắt bọn hắn, cái nam tử áo đỏ kia là cũng động tâm tư đối với hai đứa trẻ kia, lúc này cũng không khỏi cảnh giác.

Nam tử áo đỏ nghe vậy, mắt phượng nheo lại, lạnh lùng nhìn hai tên thợ săn thôn phu không biết sống chết kia.

“Xen vào việc của người khác? Vậy ta đây đang rảnh rỗi liền quản chuyện này vậy.”

Nam tử khẽ mở môi mỏng, hơi thở mang theo lạnh lẽo khiến không khí xung quanh như là đông kết lại, từng đợt hàn ý đánh úp lại khiến hai tên thợ săn không rét mà run, hận không thể xoay đầu bỏ chạy chối chết.

Nhưng nam tử áo đỏ lại không cho bọn hắn cơ hội này, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, một giây sau, hai gã thợ săn đã ngã xuống đất, tắt thở.

Bọn hắn thậm chí còn không biết là nam tử kia động thủ như thế nào, chỉ biết một giây sau đầu và thi thể đã tách biệt, chết cực kỳ thê thảm.

Nam tử kia nhanh chóng thu hồi kiếm, lúc này mới nhớ tới còn có hai tiểu hài tử đang đứng sau lưng mình.

Không khỏi thầm mắng một tiếng đáng chết, hắn như thế nào lại quên hai tiểu bằng hữu vẫn còn đứng sau lưng mình? Sớm biết vậy hắn đã không rút kiếm ra, bọn nhóc khẳng định là bị chính mình dọa sợ.

Đang muốn xoay người trấn an bọn nhóc một phen, lại phát hiện hai nhóc đã chạy tới trước mặt hắn.

Khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là: hai đứa nhóc không chỉ không có một chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại còn cười hì hì, đặc biệt là tiểu nha đầu kia, vẻ mặt chính là sùng bái nhìn hắn, thật khiến cho người ta một phen kinh ngạc.

“Thúc thúc xinh đẹp, ngươi thật là lợi hại!”

Tiểu nha đầu vẻ mặt cực kỳ sùng bái nói, hai mắt to tròn chớp chớp.

“Nha đầu, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy sợ hãi hay sao?”

Nam tử áo đỏ cảm thấy kỳ quái với biểu hiện của bọn chúng, không nhịn được tò mò hỏi.

Giữa trán hai đứa nhóc hiện lên anh khí bức người, dù trong miệng nói là sợ hãi nhưng đáy mắt lại không hề lộ ra một chút sợ hãi nào. Mà còn, vô luận là cách ăn mặc hay khí thế vương giả trên người bọn chúng đều có thể dễ dàng kết luận, bọn chúng không phải là hài tử của gia đình bình thường.

Không chỉ có như vậy, chúng rất có khả năng là người luyện võ, chỉ là, hài tử còn nhỏ như vậy...

“Sợ thúc thúc xinh đẹp sao? Vì sao phải sợ?”

Tiểu nha đầu nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt khó hiểu hỏi nam tử áo đỏ.

Ách, nha đầu kia nhìn qua thì cực kì ngây thơ, nhưng hai mắt to tròn ánh lên cái nhìn giảo hoạt y hệt hồ ly, nếu không phải hắn quan sát kĩ, thật đúng là bị vẻ ngoài ngây thơ hồn nhiên của nàng lừa gạt.

“Muội muội, chúng ta nên trở về thôi, nếu không gia gia sẽ lo lắng.”

Tuyết Hoàng nhìn sắc trời, có chút sốt ruột nói, sợ nha đầu kia lại mải chơi mà quên mất thời gian, sẽ khiến mẫu thân lo lắng, còn có Ly Nặc thúc thúc và Kỳ Lân thúc thúc, bọn họ khẳng định đang chạy khắp nơi tìm bọn chúng rồi.

Nam tử áo đỏ vốn là đang đánh giá Tuyết Phượng, nghe được âm thanh Tuyết Hoàng liền quat đầu nhìn hắn.

Trong mắt hiện lên tinh quang nhanh đến mức người thường không nắm bắt được, đứa nhỏ này...

Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tì vết, đôi mi tuấn tú cong như trăng non, một đôi mắt sáng rực như sao trên trời, thời thời khắc khắc vẫn duy trì cảnh giác đối với người xa lạ.

Nhìn hắn bảo hộ muội muội của mình, nghiễm nhiên chính là bộ dáng của một tiểu đại nhân, chỗ nào giống với một tiểu hài tử năm tuổi?

“Ca ca, sao ta càng nhìn càng cảm thấy vị thúc thúc xinh đẹp trước mắt này có chút quen mắt? Nhưng lại cũng cảm thấy có cảm giác rất thân thiết? Huynh có cảm thấy không?”

Lời này là Tuyết Phượng ghét sát vào tai Tuyết Hoàng nói, âm thanh cũng là đè thấp đến cực điểm.