Nghe nói Nam Cung Diệu sẽ trở về, nên lúc này hắn mới ra nghênh tiếp một tí, ai ngờ lại bị bắt chờ lâu như vậy, hắn nhất thời không phẫn nộ, liền cản lại xe ngựa của hắn.
“Trên đường gặp chút phiền toái, cho nên mới muộn.” Nam Cung Diệu từ trong xe ngựa đi ra, quét mắt nhìn đến Nam Cung LY một bên khí định thần nhàn nói.
“Không nghĩ tới lại có người dám gây phiền phức cho Tứ đệ, là bản thái tử bất cẩn, Tứ đệ có bị thương?” Một bên Nam Cung Ly trong mắt hiện lên một tia u quang, chẳng mấy chốc trôi qua, làm bộ như quan tâm hỏi.
Dáng người cao ngất, khí chất ưu việt, đôi mắt lóe ra tia sáng, bén nhọn như đôi mắt của chim ưng.
“Không nhọc thái tử hao tâm tổn trí, bản vương có thể tự xử lý được.” Nam Cung Diệu thanh âm lạnh như băng, tràn đầy xa cách, yêu nghiệt dung nhan không có chút biểu cảm gì.
Đối với người hai mặt như Nam Cung Ly, hắn từ trước đến nay đều không có xem trọng.
Nhị hoàng tử Nam Cung Hiên ôn tồn tao nhã, khí chất nho nhã, hắn giống như một nhân vật bình thường, đứng ở một bên cũng không nói lời nào.
” Thì ra là bản thái tử nhiều chuyện, Tứ đệ chớ trách.” Nam Cung Ly cười cười như không thèm để ý, chỉ là không biết trong lòng hắn có như vậy hay không.
Thoạt nhìn thì như huynh hữu đệ cung ( huynh thân thiện, đệ cung kính) , nhưng trên thực tế, những câu “có gai” cùng “tia lửa” văng khắp nơi.
Hạ Thanh Vận từ trong xe ngựa đi ra liền trông thấy ba người, chuẩn xác mà nói là tình cảnh hết sức căng thẳng giữa bốn người
Thái tử Nam Cung Ly, Tam hoàng tử Nam Cung Hạo, Tứ hoàng tử Nam Cung Diệu, còn có một nam tử im lặng không nói là Nhị hoàng tử Nam Cung Hiên, xem ra hôm nay là ngày các vị hoàng tử tụ hội lại một chỗ a, cả bốn đứa con trai của Hoàng thượng đều có mặt đông đủ ở đây.
Đột nhiên có một nữ nhân từ trong xe ngựa đi ra làm ánh mắt của chúng hoàng tử biến đổi, nữ nhân này chắc chắn là người đầu tiên được ngồi trên xe ngựa của Tứ đệ! Nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của nàng, ánh mắt các hoàng tử có thể nói là vạn phần đặc sắc.
“Đây không phải là Tam tiểu thư của tướng phủ, vị hôn thê của Đại ca sao!Vì sao lại ngồi bên trong xe của Tứ đệ?” Sau khi tinh tế quan sát một lát, Nam Cung Hạo mới mở miệng, mà lời nói hết sức mập mờ khiến cho người khác được một phen tưởng tượng ….
Ánh mắt Nam Cung Hạo rất nhanh rơi xuống trên người Hạ Thanh Vận, đây không phải là Hạ Thanh Vận đã mất tích ba ngày trước sao?
Mất tích ba ngày, sau khi xuất hiện thì lại cùng Tứ đệ trở về thành, khắp người chật vật, tình cảnh trước mắt này hoàn toàn đủ để làm cho người ta hiểu sai.
Hạ Thanh Vận vừa xuống xe, Nam Cung Ly liền nhận ra, đối với nữ nhân vô học, ghen tị thành tính này, hắn không có một tia hảo cảm, vừa hay lại xảy ra tình huống này, rất hợp để hắn lấy cớ từ hôn!
“Hạ Thanh Vận, ba ngày nay nàng ở đâu? Vì sao bộ dáng lại biến thành như vậy, lại còn cùng Tứ đệ vào thành.” Khuôn mặt Nam Cung Ly đen lại, khẩu khí ác liệt.
Vô luận là gả hay chưa gả thì nàng vẫn là hôn thê của hắn. Vì thế khi nhìn thấy nữ nhân của chính mình cắm sừng, trong lòng rất không thoải mái, cho dù nàng có là nữ tử mà hắn chán ghét đi chăng nữa, thì hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nữ nhân chỉ có hắn mới được phép không cần, không thể có chuyện vợ chưa cưới đi ngoại tình.
“Tạ thái tử quan tâm, ta bị người ta gây sự trong rừng suốt ba ngày nay, may mắn được hôm nay có Diệu vương đi ngang qua, cứu ta đi ra, nếu không còn chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.” Lại không thích Hạ Thanh Vận, bộ dạng này thật giống như bị đội nón xanh vẻ mặt diễn cho ai xem, lòng tự trọng của nam tử chính là như vậy.
Hạ Thanh Vận ở trong lòng âm thầm phỉ báng, nhưng trên mặt cũng không lộ gì.
Nam Cung Diệu ánh mắt lóe lóe, mặc Hạ Thanh Vận bóp méo sự thật, thì ra nàng thật sự tên là Hạ Thanh Vận, lúc trước hắn còn không tin, bây giờ nhìn lại thì đúng là thật.
“Đây cũng là đúng dịp, Hạ tiểu thư cùng Tứ đệ duyên phận thật sâu a!” Nam Cung Hạo ý tứ sâu xa nhìn hai người một cái, trông thấy sắc mặt Nam Cung Ly càng lúc càng tối, tà tà cười một tiếng. Loạn đi, càng loạn càng tốt! ( Anh Hạo này có vẻ là kiểu người thích đứng xem náo nhiệt:v)