Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 23: Danh tiếng.



Nạp Lan Tĩnh cố gắng kéo dài thời gian cho người Vọng Các chạy xa, nàng không muốn nhân lực của mình bị tổn thất.

Cho nên nàng đã dặn nếu bắt được ả ta chỉ cần vất vào một cái miếu hoang trói chặt tay chân ả ta lại là được, còn lại phụ thuộc vào số phận của ả ta.

So với kiếp trước ả ta hại nàng thê thảm vậy thì nàng làm như thế này đã là quá nhân tử rồi, quá tử tế rồi.

Tuy nhiên lo lắng của nàng hơi xa bởi vì Mộ Dung Địch không có ý định cứu người, hắn và Nạp Lan Tuấn trên triều vô cùng không hợp ý nhau có thể nói là mặt trăng và mặt trời.

Nên có cơ hội cho lão thất phu này mất mặt hắn tại sao lại để yên cơ chứ, vẻ ngoài hắn vô cùng sốt sắng cho người đi tìm nhưng bản thân mình đã trở về phủ từ lâu.

Nạp Lan Tĩnh được hạ nhân hộ tống trở về phủ, vừa về đến phủ nàng đã lập tức đưa đại phu nhân trở về phòng còn mình cùng những di nương và muội muội đến sảnh chính để thuật lại mọi chuyện cho Nạp Lan Tuấn.

Nạp Lan Tuấn nghe xong ngay lập tức cho người đi chi viện và dặn mọi người tuyệt đối không ai được lộ ra ngoài.

Nạp Lan Tĩnh thấy việc không liên quan đến mình nữa thì trở về phòng để nghỉ ngơi và chờ đợi tin tức.

Lúc này đại phu nhân đã được đại phu bấm huyệt làm cho tỉnh lại, điều đầu tiên khi bà ta tỉnh lại là hỏi an toàn của đại nữ nhi.

Sau khi biết đại nữ nhi đích thực đã bị bắt đi bà ta vô cùng luống cuống nhưng rất nhanh lý trí kéo lại bà đã sai A

Đại đi tìm người của Vọng Các, bà ta thầm mong sự việc sẽ không đi quá xa.



Nhưng khi biết thời gian mà Nạp Lan Tuệ bị bắt nhầm đã hơn hai canh giờ, mà cái đáng lo hơn là nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều có mặt lúc đó.

Khi biết sự tình bà ta ngồi xuống miệng lẩm bẩm :

"Xong rồi, thật sự xong rồi, nữ nhi của bà thế là hết, tất cả đều là tại tiện nhân kia, nữ nhi của bà không tốt thì đừng mong ai được tốt hơn."

Lúc này đây Nạp Lan Tuệ tỉnh dậy nàng ta bị trói chặt ở trên ghế, nhìn căn phòng âm u nàng ta có chút hoảng loạn, ký ức kiếp trước chợt ùa về, nàng ta có chút sợ hãi.

Nhớ lại nụ cười bí hiểm của Nạp Lan Tĩnh trước khi ả ta ngất đi, ả ta lại cảm thấy sợ hãi.

Không nàng ta không thể như vậy được, nàng ta phải thoát ra và nhanh chóng trở về nếu không tương lai nàng ta coi như là chấm hết.

Nghĩ như thế nàng ta cố gắng vùng vấy để thoát khỏi dây trói, tuy nhiên càng cố thoát thì dây trói lại càng xiết chặt khiến hai cổ tay nàng ta đã đỏ hết.

Người của Vọng Các nhận được thông tin của Lưu Tường Hân vô cùng sốt sắng đưa người đi cứu đại tiểu thư trở về.

A Đại có muốn trách bọn họ cũng không thể trách, lúc đó xe ngựa hỗn loạn, Nạp Lan Tuệ lại ngã ở gần kiệu của

Nạp Lan Tĩnh, mà Nạp Lan Tĩnh lại không có ở đó bọn họ bắt nhầm cũng là chuyện đương nhiên.

Thế lực của Vọng Các quá lớn nên một phu nhân nhị phẩm như bà không thể chống lại được, mà nhiệm vụ lần này là do bà ta sai người hãm hại thứ nữ.



Người thì chưa hại được đã liên lụy nữ nhi, nếu làm căng lên tin tức này đồn ra e rằng bản thân bà ta cũng bị ảnh hưởg nhiều.

Thôi thì mọi sự đã xảy ra rồi, chỉ mong tin tức lắng xuống có như thế danh dự của nữ nhi mới được bảo toàn.

Lúc Nạp Lan Tuệ được cứu trở về phủ thì trông vô cùng nhếch nhác, nàng ta không nói không rằng im lặng trở về phòng của mình.

Nạp Lan Tuấn thấy vậy cũng không muốn làm phiền nữ nhi, chuyện ngày hôm nay ông ta không ngờ sẽ rơi trúng vào đại nữ nhi của mình, người mà ông ta kỳ vọng nhất.

Lưu Tường Hân biết tin nữ nhi trở về thì liền vội vàng sang thăm nàng ta nhưng Nạp Lan Tuệ đóng kín phòng không muốn gặp ai.

Đối với những người mang tiếng là người thân này nàng đã cảm thấy quá thất vọng rồi, nàng không còn tin tưởng vào bọn họ nữa, nàng phải tự cứu lấy mình mà thôi.

Cái gì sợ thì cái đó liền tới, sáng ngày hôm sau tin tức đại tiểu thư phủ Tây Bá Hầu bị thổ phỉ bắt khi đang trên đường trở về lam truyền rầm rộ.

Những tin tức, cùng lời đồn vô cùng khó nghe nào là đại tiểu thư bị thổ phỉ bắt đi không giữ được trinh tiết, nào là do phủ Tây Bá Hầu đắc tội với người khác nên mới bị hãm hại....

Lời đồn lan nhanh một cách chóng mặt Hạ Lan Tuấn muốn che đậy đi cũng không được, ông ta ở trên triều không biết giấy mặt vào đâu.

Mặc dù các quan đồng liêu không tỏ ý nhưng nhìn vào biểu cảm hả hê ông ta cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, đời này ông ta chưa bao giờ bị mất mặt như thế.

Trở về phủ lại phải nghe tiếng khóc ỉ ôi cùng nỉ non của Lưu Tường Hân khiến ông ta phát bực.