Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 12





Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Dạ Thiên cau mày.

Hắn không đáp lại lời của nữ nhân kia.

Đưa mắt nhìn Hàn Hạo.
Hàn Hạo cũng hiểu ý.

Đứng dậy tiến lại bế Vân Hy lên.

Nhẹ nhàng nói với nàng.
- Nào.

Sư phụ ngươi có công chuyện rồi.

Chúng ra ra ngoài cho sư phụ làm việc nha.

Bổn công tử đưa ngươi đi ăn kẹo hồ lô, có được không?
Nàng nhìn Dạ Thiên.

Ánh mắt có chút không nỡ bỏ hắn lại.

Dạ Thiên cũng hiểu được tâm ý của nàng, mỉm cười đáp trả.
- Ngoan.

Đi với Hàn công tử đi.
Dù không muốn nhưng sư phụ đã nói vậy thì nàng cũng đành ngoan ngoãn ngồi bên hông Hàn Hạo.

Lúc đi ngoài hành lang còn không quên nói với hắn.
- Tiểu nữ có thể ăn hai cây được không.
- Được được.

Chiều ngươi tất.

Thấy hai người đã đi xa.

Dạ Thiên mặt lạnh không nói, từ từ đứng dậy lướt qua người Cao quý phi.

Nàng ta thấy thế đảo mắt nhìn nha hoàn Nguyệt Phủ đứng bên cạnh, kiêu sa bước đi.

Đằng sau nàng ta còn có hai nha hoàn.

Một trong số đó chính là Tiểu Lệ hôm trước bị Hàn Hạo đuổi đi trước cổng.
Tiểu Lệ nhìn thấy nha hoàn kia khúm núm đứng một bên.

Ả nở nụ cười khinh bỉ, đi qua còn huých vào người nha hoàn kia là nàng ta ngã xuống sàn.

Ả mỉm cười thoả mãn rồi ung dung bước theo sau Cao quý phi.

Cho chừa! Đám nha hoàn tì tiện các ngươi dám cười ta.
Tất cả hành động của Tiểu Lệ đều lọt vào mắt của Phi Yến.

Nàng không nói gì, lặng lẽ đỡ nha hoàn dưới đất dậy.

Nhẹ nhàng dìu đi.
Bên này Vân Hy đang cùng Hàn Hạo đi dạo trên con phố tấp nập người qua lại.

Hàng quán bán vô số các loại đồ khác nhau ở hai bên đường khiến nàng chốc chốc lại ngoái cổ nhìn lại.

Đúng là khi có no bụng cái gì nhìn cũng lấp lánh hơn hẳn.

Trước khi nàng lang thanh chưa bao giờ nghĩ con phố này lại tuyệt đẹp đến vậy.
Hàn Hạo dừng lại trước sạp bán kẹo hồ lô.

Cúi đầu nói với nàng.
- Ngươi muốn cây nào?
Chủ sạp cười hiền hậu với Vân Hy.

- Nữ nhi nhà công tử đáng yêu quá.
- Lão hiểu nhầm rồi.

Không phải nữ nhi nhà ta.
Nàng mỉm cười.

Chỉ tay vào hai cây kẹo hồ lô cạnh nhau.
- Tiểu nữ muốn hai cây này.
- Hahaha được rồi được rồi.

Của tiểu thư đây.
Vân Hy lễ phép đỡ lấy hai cây kẹo được gói bọc cẩn thận từ tay ông lão chủ sạp.

Hai mắt nàng sáng rực lên, không kìm được mà lấy một cây ra ăn trước.
Hàn Hạo trả tiền chủ sạp rồi tiếp tục bế nàng sải bước trên con phố đông đúc.
- Hàn công tử.
- Sao?
- Tỷ tỷ xinh đẹp lúc nãy là ai vậy?
- Là bằng hữu của sư phụ ngươi.
Nàng miệng ngậm kẹo hồ lô, ngước mắt nhìn hắn.

Thắc mắc hỏi.
- Bằng hữu ạ? Hai người đó có phải thân thiết với nhau lắm đúng không?
Hàn Hạo nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của nàng.

Nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nàng khiến tóc tai nàng xù cả lên.
- Chỉ là trước kia thôi.

Giờ không còn thân thiết nữa rồi.
Nàng cũng không hỏi gì nữa.

Ngoan ngoãn để hắn bế đi chơi loanh quanh.
Nhìn nàng một tay ôm kẹo một tay cầm một cây khác cho vào miệng làm hắn nhận ra gì đó.
- Sao ngươi lại mua hai cây kẹo vậy?
Hắn dám khẳng định là dù nàng ta có ăn nhồi ăn nhét đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể ăn hết được cả hai cây kẹo cả.

Vậy mà lại đòi bổn công tử mua hai cái cho ngươi.
- Vân Hy muốn mua cho sư phụ nữa.
Câu trả lời khiến hắn có chút bất ngờ.

Nhưng chưa kịp nói câu gì thì phía xa xa chợt có người lớn tiếng gọi hắn.
- Hàn Hạo!