Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 39





Mọi người ngây ra nhìn hắn.

Ánh mắt tỏ rõ sự hoang mang đối với lời nói này.

Nhưng người nói là Dạ vương gia nên không ai lên tiếng.

Chỉ im lặng mà nghi ngờ.
Hắn cũng hiểu được bọn họ đang nghĩ gì, nhưng chẳng có thời gian mà để ý.

Nhanh chóng sắp xếp kế hoạch.
- Ta, Hàn công tử với Vân Hy sẽ đi tìm huyết phượng.

Còn Tuấn Điềm sẽ đi cùng một nhóm khác để tìm những nguyên liệu còn lại.
- Nô tài đã rõ.
Ngựa cưỡi đã được đưa đến.

Tuấn Điềm cùng ba người lính còn khoẻ mạnh trong doanh trại đi trước.

Họ không hỏi nhiều mà lập tức lên đường.
- Dạ Thiên.
Hàn Hạo nhíu hàng lông mày, khó hiểu nhìn Dạ Thiên.

Nghe thấy hắn đảm bảo như vậy liền cảm thấy lo lắng cho nàng.

Không lẽ là muốn rút máu trong người con bé ra sao?
- Vân Hy biết nơi để tìm nó.
- Biết? Sao con bé lại biết được.

Với lại đã muộn rồi, nếu khoảng cách quá xa thì sẽ không kịp.
- Không xa đâu ạ.

Cách đây chưa đến một nén nhang.
- Ngươi chắc chắn?
Nàng ngước mắt nhìn Anh Kiệt.


Kiên định nói.
- Vâng.
Anh Kiệt nhìn sang Dạ Thiên.

Thấy hắn ngầm khẳng định lại một lần nữa mới yên tâm để cho ba người lên đường.
Dạ Thiên khom người, nhẹ nhàng bế nàng ngồi lên ngựa rồi mình cũng lên theo.

Trước khi đi còn không quên nhắc nhở Anh Kiệt.
- Huynh nhớ cẩn thận.
-Ta biết rồi.

Bảo trọng.
Ba người bắt đầu rời khỏi trấn thành.

Tiến về dãy núi vòng cung phía xa.

Vân Hy ngồi trên ngựa, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bờm.

Ánh mắt đăm chiêu.
Nàng bắt đầu hoài nghi về thân phận thực sự của mình.

Theo như phản ứng của mọi người thì nàng dám cả huyết phượng không phải một thứ dễ tìm.

Dù sao thì phượng hoàng cũng là loài vật thần thoại, có khi còn chẳng tồn tại nói gì đến máu của nó.

Nhưng tại sao bản thân nàng lại có một linh cảm chắc nịch về sự xuất hiện của nó như vậy.
Dạ Thiên vẫn chăm chú nhìn về đường đi phía trước, thấy nàng không thoải mái liền ân cần hỏi han.
- Con lo lắng sao?
- Vâng.
- Về điều gì?
Nàng chần chừ không đáp lại.

Một lúc sau mới lên tiếng.

- Sư phụ tin con chứ?
- Tin con.

Đơn giản vì.....
Bất chợt một ngọn cuồng phòng nổi lên.

Thổi vào những tán cây lớn khiến chúng phát ra những tiếng kêu ầm ĩ.

Bên tai nàng hiện giờ chỉ còn tiếng ù ù của gió xé và những chùm cây đập vào nhau liên hồi.
- Bám chắc vào.
- Dạ.
Vân Hy gật đầu, sợ hãi ôm chặt lấy con ngựa.

Hai mắt nhắm tịt lại.

Tiếng gió rít ngàng một lớn hơn.

Cảm giác mạnh tới mức dường như có thể hất bay bọn họ.

Nàng bắt đầu cảm thấy những ngọn gió lúc này giống như hàng vạn con dao sắc nhọn cứa vào tai nhỏ nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

Thay vào đó là những tiếng va chạm của vật đi với tốc độ nhanh vào một bề mặt cứng cáp.
Thấy lạ, nàng liền hé hai mắt ra nhìn xung quanh.

Cuồng phong vẫn chưa dừng lại mà chỉ là bị chặn bởi một lớp khiên cứng cáp.

Bên ngoài giống như một bão cát lớn, ồ ập đập vào lớp khiên này.
Ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Dạ Thiên có vẻ không tốt lắm.
- Sư phụ bị thương ở đâu sao?
- Không có.
Câu nói của nàng càng làm cho sắc mặt hắn tệ hơn.

Nàng thấy hắn tâm trạng không tốt, rụt cổ như rùa không dám ho he gì.
Lúc này Vân Hy mới ra bọn họ đã quên đi điều gì đó rất quan trọng.

Nàng vội vàng đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.

Tìm kiếm bóng dáng con người bị lãng quên nãy giờ.

Nhưng cuồng phong và cát bụi bên ngoài lúc này dày đặc tới mức bốn bề đều không nhìn thấy gì cả.

Nàng không thể nhìn ra được Hàn Hạo đang ở chỗ nào.
- Sư phụ.

Con không thấy Hàn công tử đâu cả.