Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 49





Ba người nhanh chóng lên đường trở về trấn thành.

Mặt trời lúc này cũng đã lấp lửng nơi sườn núi.

Ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ xế chiều bao trùm lấy cả bầu trời.
Vân Hy ngồi trên ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.

Mái tóc mỏng ngăn ngắn của nàng bay nhẹ trên không trung.

Chẳng khác gì tâm trạng rối rắm của nàng hiện tại.
Nàng không biết bản thân mình là ai cả? Sao nàng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của một thứ hiếm có như huyết phượng? Vân Hy cứ vậy mà mông lung đắm chìm với bộn bề suy nghĩ, từ lúc nào đã nắm chặt ngọc bội trong tay.
Thấy nàng lo lắng như vậy.

Dạ Thiên ân cần vỗ vai an ủi nàng.
- Đừng lo lắng.
- Sư phụ....
- Hửm?
- Người có biết con là ai không?
Câu hỏi của nàng khiến hắn khựng lại.

Im lặng không biết nói gì.


Cũng giống như tâm trạng của nàng bấy giờ.

Trong lòng hắn cũng là sợ tơ vò rối không sao gỡ được.
Nàng cười trừ.

Không ngờ nàng lại đặt một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

Chính nàng còn không biết nổi mình là ai thì sao sư phụ lại biết được.
- Sư....
Nàng đang định lên tiếng gỡ lại câu nói của mình thì giọng nói trầm trầm của sư phụ đã vang lên.
- Con là đồ nhi của ta.
Hàng mi nàng hơi cụp xuống.

Có chút hạnh phúc xen lẫn buồn bã.

Nàng biết sư phụ chính là muốn an ủi nàng nên mới nói như vậy.
- Không buồn.

Vi sư hứa là sẽ cố gắng tìm ra thân phận thật sự của con.
- Thật sao?
Hai mắt Vân Hy sáng lên.

Ngước nhìn gương mặt ôn nhu của sư phụ.
- Sư phụ hứa chứ?
Dạ Thiên mỉm cười.

Ngón út lớn của hắn ngoắc vào tay nhỏ của nàng.

Kiên định nói.
- Ta hứa.
- Yeah!!
Nhìn gương mặt hớn hở đến tít mắt của nàng.

Dạ Thiên trong cũng cảm thấy vui vẻ hơn.

Có lẽ từ tận sâu trong đáy lòng hắn đã dần chấp nhận việc nàng phải nhớ hết mọi chuyện, kể cả những chuyện trước kia và mai về sau.
Bản thân hắn chỉ ước mong một điều.

Khi mà nàng nhớ ra tất cả vẫn sẽ ở kề bên hắn không xa rời.
Không khí vui vẻ mới đến đó đã nhanh chóng phải rời đi.


Thay vào đó là sự căng thẳng tột độ khi mà khoảng trời đêm trước mặt họ bất ngờ rực sáng.

Xa xa phía trấn thành đang không ngừng bốc lên ngọn lửa đỏ rực và những đám khói hoà vào không khí.
- Chết tiệt!
Hắn dừng ngựa gấp lại giữa đường.

Không nhịn được mà chửi thề.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến đứa trẻ như nàng không hiểu gì cả.

Ngơ ngác bầu trời đỏ rực.

Chưa kịp phản ứng gì đã bị Dạ Thiên tóm lấy cổ áo ném sang cho Hàn Hạo.
- Hai người mau rời khỏi đây!
Hào Hạo dang tay đỡ lấy nàng.

Cú ném mạnh làm nàng choáng váng cả đầu óc.

Nhưng khi thấy sư phụ nói vậy liền vội vàng choàng dậy.
- Không! Sư phụ đừng qua đó!
Dạ Thiên không trả lời nàng mà quay đầu phi ngựa đi.

Hắn dù không nỡ nhưng vẫn phải chọn việc đúng đắn lên hàng đầu.
Bóng lưng cao lớn của hắn xa dần, Vân Hy phía sau lúc này đã khóc đến sưng cả hai mắt.

Tầm nhìn lúc này của nàng chỉ là những bóng hình nhoè nhoẹt không phân biệt được.

Nàng trước nay không có nơi nượng tựa, mãi cho đến khi gặp được hắn mới cảm nhận được tình yêu thương nàng hằng mong ước.


Nàng không muốn bản thân mình một lần nữa lại cô đơn không có ai bên cạnh.
- Ngoan nào.

Ngươi nên tin tưởng vào sư phụ của mình chứ.
Hàn Hạo nhẹ nhàng an ủi nàng.

Vừa mới chỉnh lại tư thế của nàng chuẩn bị quay đầu ngựa đã bị nàng ta bất ngờ nhào ra làm giật mình.
- Không được! Tiểu nữ phải đi cùng sư phụ! Tiểu nữ....
Chân còn chưa kịp chạm đất thì nàng đã bị Hàn Hạo dùng một đòn đánh ngất đi.

Hắn thở dài.

Đứa trẻ này không ngờ lại cứng đầu như vậy.

Không khác gì sư phụ của nó.
- Tên đó không dễ chết vậy đâu.
Lúc căng thẳng thế này huyết phượng trong túi hắn lại giống như bị thôi thúc, cuộn trào không ngừng.

Hắn nhìn gương mặt non nớt trắng hồng còn ướt đẫm nước mắt của nàng.

Lắc đầu rồi quay ngựa mau chóng rời đi.
Người gặp nguy hiểm nhất lúc này chính là nàng ta.