Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 145



Chương 145: Thẩm Phong Vân coi mắt

Thẩm Phong Vân vừa trông thấy Lãnh Băng Cơ liền lập tức đứng dậy, chắp tay về phía cô: “Phong Vân cảm tạ trước biểu tẩu đã nhắc nhở”

“Cảm tạ ta làm gì?

Thẩm Phong Vân có chút xấu hổ: “Hôm trước Cảnh Vân tới đây nhưng không được cho vào, sau đó thì tới phủ Quốc Công tìm đệ, nói với độ chuyện của Như Ý công chúa”

Thì ra là vậy.

Nàng nhớ rằng khi ở Thẩu Ngọc Các , có người đem Thẩm Phong Vân và Lãnh Thanh Hạc ra so sánh, nói thẳng rằng Lãnh Thanh Hạc thua kém Thẩm Phong Vân. Trước khi vị Như Ý công chúa đó bắn tên, rõ ràng là có chút do dự, hồi lâu sau mới đưa ra quyết định.

Qua câu nói của Lục Vụ công chúa, Lãnh Băng Cơ ngầm đoán được rằng, điều khiển Như Ý cuối cùng lựa chọn Lãnh Thanh Hạc cũng là vì tự muốn lợi dụng quyền lực của phụ thân nàng ta.

Tuy nói rằng Thẩm Phong Vân là Quốc Công tương lai không sai, hiển hách cao quý, nhưng dù sao đây cũng chỉ là danh tiếng. Quốc Công nắm giữ trong tay quân đội hùng hậu, nhưng có Mộ Dung Phong, điều này cũng không thể rơi vào tay Thẩm Phong Vân, được, còn đối với huynh trưởng ruột của Như Ý, đương kim thái tử Hiên Vương cũng chẳng giúp đỡ được nhiều.

Vậy mà bây giờ Như Ý lại từ bỏ Lãnh Thanh Hạc, người mà trong lòng nàng lựa chọn, không còn nghi ngờ gì chính là Thẩm Phong Vân.

Lãnh Băng Cơ cười vui vẻ: “Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không chắc chắn được. Hôm đó ta nhìn thấy Cảnh Vân, liền nói với hắn thêm vài câu, để hắn gặp đệ thì tốt nhất nhắc nhở một cậu”.

“Biểu tẩu không phải người ngoài, Phong Vân cũng không giấu nữa. Hôm qua hoàng hậu nương nương trong cung có phải người tới truyền ý chỉ, thỉnh mẫu thân đệ còn có một vài vị phu nhân nữa sáng mai tiến cung ngắm hoa, được biểu tấu nhắc nhở, đệ đã âm thầm cho nghe ngóng, chắc hẳn là để bàn về chuyện hôn sự của công chúa Như Ý.

Tổ mẫu và mẫu thân đều không thích tính tình của Như Ý công chúa cho lắm, nhưng nếu hoàng hậu nương nương nhắc đến chuyện này thì không tiện khước từ, muốn nhanh chóng giúp để lựa chọn một vị thế tử phi phù hợp, sớm ngày định hôn sự, như vậy thì có thể an tâm rồi”

“Có phải có người trong lòng rồi không?” Lãnh Băng Cơ liền hóng hớt.

Sắc mặt Thẩm Phong Vân đỏ dần: “Tạm thời vẫn chưa có ý trung nhân như ý muốn. Phong Vân không yêu cầu gì cao, chỉ cần tính cách hiền lành, chính nghĩa, quang minh lỗi lạc, chí hướng hợp với đệ là được.”

Tuy nói như vậy, nhưng với tư cách là phu nhân của Quốc Công tương lai, phủ Quốc Công nào có thể qua loa như vậy? Đối với gia thế, nhân phẩm của đối phương và cá các phương diện khác nhất định phải được xem xét chu đáo. Còn đối cái gọi là tình đầu ý hợp chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Nàng cười đùa nói: “Đệ đang lựa chọn người vợ đi cùng mình tới cuối đời, chứ không phải cộng sự nơi nha môn, yêu cầu này của đệ có chút độc đáo”.

Phong Vân chỉ nghĩ, cưới vợ gả người đức hạnh, những chuyện xấu của hắn đắc tội không ít người, chỉ cần cô ấy sau này đừng kéo hắn thụt lùi thì đã coi như là tình đầu ý hợp rồi.

Trong phủ hôm nay có mời vài vị cô nương tới bên hồ Đồng ngoạn thuyền ngắm sen, bảo đệ tới đó trước âm thầm quan sát. Bọn họ đều giống như những người trước đây, nhưng người sau có lẽ lại có tính cách khác, ai biết được phẩm hạnh của họ ra sao?

Huynh đệ tốt trong nha môn cho đệ một chủ ý, thăm dò bọn họ, đệ thấy khá khả thi, nhưng chốc lát không biết tìm ai giúp đỡ, liền nhớ tới biểu tẩu, liệu có thể giúp để diễn một vở kịch?

Diễn kịch, thật ra ta không rành, nhưng chuyện nào nhiệt như vậy thì cũng có thể góp vui.

“Kịch gì?”

“Đệ muốn biểu tẩu đóng giả thành phụ nữ bị bắt đem cóc đem bán, cầu xin bọn họ, xem xem có phải có người lòng có nghĩa khí, nguyện lòng ra tay giúp đỡ hay không?

“Cách này không tồi, có điều nếu thăm dò như vậy, đừng khiến con gái nhà người ta trách cứ đấy. Hơn nữa liệu cửu mẫu có dung túng cho đệ gây chuyện như vậy không?”

“Quả thực do quá đường đột, nếu không để nguyện ý làm quen với các cô nương đó vài ngày, dần dần tìm hiểu tính của nhau. Mẫu thân cũng rộng lượng, nói chỉ cần không quá quá đáng, cô nương có tấm lòng nhân hậu thì đức hạnh không xấu nổi.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ cũng không tự chủ mà thở dài, lời của Thẩm Phong Vân không phải không có lý, nếu như bây giờ chỉ nhìn lướt qua liền đưa ra quyết định cả đời, quả thực quá qua quýt rồi. Vậy nên nhân phẩm của cô nương đó mới là quan trọng, chuyện tình cảm sau này có thể từ từ nuôi dưỡng.

Đây cũng là không còn cách nào khác.

Vậy nên nàng liền đồng ý.

Thấy thời gian đã không còn sớm, hai người không lề mề hơn nữa, Thẩm Phong Vân dặn thuộc hạ Vương phủ, bảo hẳn bẩm bảo lại cho Mộ Dung Phong biết, sau đó liền rời khỏi Vương phủ.

Lãnh Băng Cơ thì trang điểm thật xinh đẹp để thay đổi dung mạo, tránh việc ngày khác gặp lại cô vợ tương lai của biểu đệ này lại cảm thấy ngượng gạo.

Hai tên thị vệ đi sát theo như cái đuôi vậy.

Hai người lên xe ngựa, vẫn là Thẩm Phong Vân ngồi trước xe, trực tiếp đi về hướng hồ Đồng.

Đến gần bờ hồ, hai người liền xuống xe ngựa, những gợn sóng trên mặt hồ phát sáng lấp lánh, từng chiếc lá sen kề sát nhau, hoa sen thi nhau nở rộ.

Thẩm Phong Vân dặn dò hai tên vệ sĩ: “Ta cùng Vương Phi nương nương lên thuyền hoa gặp vài vị bằng hữu, uống tách trà rồi về, các người cứ ở lại đây”

Hai tên thị vệ ngập ngừng gật đầu.

Hai vị huynh đệ trong nha môn của Thẩm Phong Vân đã tới trước một bước, chụm lại một chỗ thương lượng chi tiết một cách cụ thể, sau đó liền thuận nhau hành động.

Thuyền hoà vẫn chưa cập bờ, vài vị thiên kim khuê các môn đăng hộ đối với phủ Quốc Công đang ngồi uống trà nghỉ ngơi ở gian chòi bên hồ, ai nấy đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, phong thái đoan trang, trang phục chỉnh tề, đứng ngồi ngay ngắn, cười không để lộ răng, tinh tế đẹp đẽ tựa con rối, chỉ hơn ở chỗ phong thái có chút khác nhau mà thôi.

Lãnh Băng Cơ vui vẻ nhìn, cảm thấy quyết định này của Thẩm Phong Vân thực sự sáng suốt. Đừng nói trốn ở một góc nhìn trộm bọn họ một lát, ngay cả canh ở đây vài ba hôm cũng chưa chắc nhìn ra điều cơ bản gì.

Thẩm phu nhân viên một cái cớ, tạm thời rời đi rồi.

Lãnh Băng Cơ trong nháy mắt liền nhập vai, lảo đảo loạng choạng chạy về phía gian chòi, đằng sau là hai vị huynh đệ nha môn tay thì cầm gậy, giả bộ ra vẻ hung hãn tàn bạo đuổi theo.

“Đứng lại, con nha đầu nhà ngươi, cha ngươi đã bán người cho Lâm Lang Các rồi, vậy mà vẫn dám chạy, tưởng bọn ta không dám đánh gãy chân ngươi hả!

Lãnh Băng Cơ vẻ mặt sợ hãi giống như chú cừu non rơi vào bước đường cùng, chạy một mạch lao vào trong gian chòi.

Các vị tiểu thư lập tức hoảng hốt đứng dậy, nhìn vị khách không mời mà tới trước mặt.

Lãnh Băng Cơ liền túm lấy tay nữ tử gần nhất: “Tiểu thư cứu ta, cứu ta với!”

Tay cô có hơi bẩn, cái túm này in một dấu tay bùn lên tay áo không vướng chút bụi của nữ tử.

Nữ tử đó hoảng sợ lùi về sau liền mấy bước, hất tay cô ra một cách chán ghét: “Tránh xa ta ra chút, cái thứ kỹ nữ từ Lâm Lang Các, bẩn chết đi được!”

Lãnh Băng Cơ lúng túng lau bùn đất trên tay lên người mình: “Ta không phải, phụ thân vừa bán ta vào đó, ta vẫn là cô nương còn trong sạch. Tiểu thư, xin cô cứu ta!”.

Nữ tử đó hừ lạnh nhạt một tiếng: “Nếu như đã bước chân vào cổng Lâm Lang Các, vậy thì đừng mong trong sạch. Tránh xa ta chút, nhìn mà thấy ghê tởm”

Người đầu tiên, trượt.

Hai vị huynh đệ nha môn cầm gậy đuổi tới, hung dữ nhìn quanh một vòng: “Đều tránh xa ra chút, đừng có lo chuyện bao đồng! Chuyện này không liên quan gì đến mấy người”

Đám người răm rắp lùi về sau hai bước.

Nước mắt của Lãnh Băng Cơ cũng đến nhanh lắm, thoắt cái đã nước mắt lưng tròng, nhìn bọn họ với ánh mắt cầu khẩn: “Ta thà chết cũng không chịu nghe theo, cho dù hôm nay có phải nhảy xuống hồ này làm mồi cho cá, cũng tuyệt đối không đi theo bọn họ lại một lần nữa nhảy xuống hố lửa, nếu vậy ta có sống cũng sẽ bị đánh đến chết mất. Các vị tiểu thư coi như làm việc thiện đi, người tốt sẽ được đền đáp, sau này ta nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ các vị”.

Có người đang do dự muốn bước lên trước thì bị người bên cạnh kéo lại một cái, lại lùi về sau.

Lâm Lang Các không phải kỹ viện bình thường, nghe nói vị tú bà ở đó có người chống lưng, có nhiều lai lịch, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, chuyện sống chết của nàng ta liên quan gì tới chúng ta?”

Người thứ hai. PASS!