Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 39



Chương 39: Tỷ ấy dùng chính là yêu thuật

Lãnh Băng Nguyệt tủi thân cắn cắn môi dưới, chua xót nói: “Hoa tử đằng tuy đẹp nhưng vẫn luôn có chút tầm thường, không lên được mặt bàn. Nào giống mẫu đơn lộng lẫy, bắt mắt trồng ở trong chủ viện được? Thiếp thân cũng chỉ là thứ nữ, đương nhiên cũng chỉ có thể là một đóa hoa tử đằng không bắt mắt mà thôi.”

Tay Mộ Dung Phong cứng đờ hỏi: “Nàng thích mẫu đơn?”

Lãnh Bằng Nguyệt cúi thấp đầu xuống, cằm sát vào trước ngực, nói: “Vương gia đừng đa nghi, thiếp thân chỉ là đang thương cảm thân thể của mình thôi”.

Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ ra, hai ngày trước hắn nghe được hạ nhân trong phủ từng bàn luận về những tin đồn nói Kim thị khắt khe với Lãnh Băng Cơ. Trong lòng hắn trầm xuống, buông lỏng tay nàng ta ra.

“Ông ngoại nàng đường đường là Lại bộ thượng thư, phụ thân nàng lại là hữu tướng đại nhân dưới một người trên vạn người, nàng có gì mà thương cảm chứ? Dù sao thì cũng cao quý hơn nữ nhân nhà quê kia”.

“Vậy thì đã sao? Tóm lại là vẫn không so được với bản lĩnh của tỷ tỷ. Chuyện hôm nay Vương gia đã tận mắt nhìn thấy, tỷ tỷ giỏi lôi kéo lòng người, lại quen mượn cơ hội làm khó dễ thiếp thân. Nếu không phải muốn để lại danh tiếng hiền đức trước mặt nhiều khách khứa như vậy, thì hôm nay còn không biết sẽ ép bức thiếp thế nào đâu”.

Mộ Dung Phong từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên an ủi nàng ta một câu: “Hôm nay để nàng phải chịu uất ức rồi”

“Ai bảo tỷ tỷ may mắn ra vẻ thông minh, được lão thái quân yêu thích chứ? Thiếp thân có uất ức cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào thôi”.

Lãnh Bằng Nguyệt nâng mắt lên, lã chã chực khóc nói: “Ngày đại hôn trước kia, lão thái quân nói một câu đích thứ có khác biệt thì Băng Nguyệt đã hiểu rõ. Ở tướng phủ, nơi nào cũng bị tỷ tỷ áp chế, giờ đến Vương phủ cũng phải cúi thấp làm thiếp, nuốt giận mà chịu” .

Mộ Dung Phong trầm mặc, hắn có hơi mất kiên nhẫn với Lãnh Bằng Nguyệt luôn không ngừng oán hận trách móc, nói: “Chỉ cần bản vương sủng nàng là đủ rồi”.

Lãnh Băng Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, rót một chén rượu, dùng đầu ngón tay trắng nõn cầm lên, đưa đến trong tay hắn.

“Là Bằng Nguyệt lòng tham không đáy. Chỉ là hôm nay ở phủ bá tước, không ngờ tỷ tỷ lại không mời mà đến, khiến thiếp thân vô cùng xấu hổ, còn làm cho rất nhiều khách khứa chê cười. Trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên, thật sự hận dưới đất không có cái khe hở nào để thiếp chui vào trốn đi là xong”.

“Trách bản vương suy nghĩ không chu toàn”

Lãnh Băng Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Dung Phong, thấy hắn vẫn chưa hiểu được ý của mình, nàng ta lại cân nhắc đổi một cách nói khác: “Là thiếp tự tìm mất mặt, loại trường hợp này vốn dĩ nên để cho tỷ tỷ đi mới phải. Dù sao thì tỷ ấy mới là chính phi nương nương trên danh nghĩa của ngài. Thiếp thì tính là gì chứ, còn không bằng cả một nha đầu”

Sắc mặt Mộ Dung Phong nháy mắt trầm hẳn xuống, hắn mím môi lại, ân ẩn tức giận.

“Nhắc đến nàng ta làm gì? Ai biết nàng ta thế mà lại chạy đến phủ bá tước làm khách? Về sau những loại chuyện như này nàng không muốn đi thì đừng đi nữa”

“Không phải đâu” Lãnh Bằng Nguyệt vội vàng biện bạch nhưng lại không thể bộc lộ dã dâm của nàng ta quá rõ ràng được: “Đương nhiên thiếp thân bằng lòng san sẻ cùng Vương gia. Vương gia bận rộn sự vụ trong quân, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong Vương phủ nếu như ngài không rảnh để quản lý thì cứ giao cho thiếp thân quản lý là được.”

Đôi mắt vừa sắc bén vừa thâm trầm của Mộ Dung Phong chợt lóe, khóe môi hơi cong lên: “Quản sự trong phủ trung thực đáng tin, lại thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, những chuyện vụn vặt này cứ để ông ta quản lý là được rồi. Nàng chỉ cần ngồi yên hưởng phúc thôi” .

Lãnh Bằng Nguyệt một lần hai lần nói bóng gió muốn Mộ Dung Phong cho phép nàng ta chấp chưởng quyền quản lý của Vương phủ. Nhưng không ngờ được Mộ Dung Phong thế mà lại hoàn toàn không hiểu phong tình. Hơn nữa nhìn sắc mặt hắn không giống như là dáng vẻ thâm tình mới vừa rồi còn nhìn nàng ta. Trong mắt Lãnh Băng Nguyệt có thêm một tia lạnh lẽo, nàng ta liền thức thời dừng lại, còn khéo léo dời đề tài đi.

“Thực ra có một câu, thiếp thân không nói ra thì thật không chịu được. Tỷ tỷ trước giờ chưa từng học qua y thuật, bản lĩnh giải độc hôm nay từ đầu ra? Hơn nữa càng trùng hợp hơn là, trong hộp thức ăn kia thế mà lại chuẩn bị thuốc giải độc trước nữa chứ?”

Đây cũng chính là chỗ Mộ Dung Phong không tài nào hiểu được. Hắn nói: “Nàng ta nói từ nhỏ đã hiểu được, e là ở trong tướng phủ nàng ta đã ẩn giấu tài năng chăng?”.

“Thảo dược tỷ ấy còn không phân biệt được. Hơn nữa nếu như tỷ ấy. thật sự có bản lĩnh cải tử hồi sinh, vậy thì lúc nương và ca ca tỷ ấy bị bệnh nặng, sao lại bó tay không có biện pháp được?” Lãnh Bằng Nguyệt phủ định chắc như định đóng cột. .

Trong lòng Mộ Dung Phong khẽ động, nhớ lại sự nghi ngờ hôm nay với Lãnh Băng Cơ, đầu mày hắn nhắn lại: “Nàng chắc chắn nàng ta vốn dĩ không hề biết y thuật?”

“Nểu Vương gia không tin thì có thể đi hỏi Vương ma ma người hầu bên cạnh tỷ ấy”

Mộ Dung Phong lạnh lùng đùm” một tiếng, rầu rĩ không vui uống cạn chén rượu.

Lãnh Bằng Nguyệt do dự vùng vẫy một lát, cuối cùng nàng ta cố lấy dũng khí lên tiếng: “Thiếp thân cảm thấy, rõ ràng là tỷ tỷ sử dụng yêu thuật, hơn nữa còn mê hoặc tâm trí người khác. Nếu không sao lão thái

quân lại bị tỷ ấy mê hoặc, hướng về tỷ ấy như vậy? Suy nghĩ đến thân thể lão thái quân, Vương gia nên dứt khoát quả quyết mới phải, tránh để tương lai hối hận cũng không kịp”.

Vừa nhắc đến chuyện hòa ly, Mộ Dung Phong lại thấy phiền muộn trong lòng: “Chuyện này bản vương tự có tính toán. Những thứ thần quái linh tinh này không tin cũng được.”

Lãnh Băng Nguyệt phí hết miệng lưỡi nhưng Mộ Dung Phong lại không bị nàng ta ảnh hưởng một chút nào. Hơn nữa nàng ta càng gấp thì hắn lại càng lạnh lùng hơn. Lãnh Băng Nguyệt không dám nhiều lời nữa, bưng chén rượu mời hắn. Uống mấy chén rượu xuống bụng, mặt đỏ lên, trong mắt cũng có hơi nước mờ mịt, ân ẩn đưa tình.

“Thiếp nghe hạ nhân trong phủ nói, mấy ngày nay trong nhà thủy tạ phía sau luôn có tiếng ếch kêu khiến Vương gia ngủ không ngon. Hơn nữa thư phòng quá đơn sơ, bên cạnh cũng không có người hầu hạ, ở đây sao có thể nghỉ ngơi tốt được? Nếu như Vương gia thực sự không muốn cùng phòng với tỷ tỷ, hay là để thiếp thân sắp xếp một nhà đầu tỉ mỉ chu đáo đến hầu hạ ngài?”

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhếch môi: “Trước mắt bản vương không cần nha đầu hầu hạ”

Lãnh Bằng Nguyệt ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vương gia đừng có gạt người, thiếp thân nghe nói sau khi hoàng tử trong hoàng thất trưởng thành, bên cạnh đều có nha đầu thông phòng hầu hạ”

Dáng vẻ ngại ngùng, xấu hổ lại mang theo giận dữ của nàng ta khiến lòng Mộ Dung Phong mềm nhũn: “Không lừa nàng đâu”.

Lãnh Bằng Nguyệt xoay mặt, đưa lưng về phía hắn, ngượng ngùng hỏi: “Vậy vì sao Vương gia lại không dọn đến Tử Đằng tiểu trúc của thiếp. Giờ thiếp thân đã là người của ngài, cũng có thể ở bên cạnh hầu hạ ngài”

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng dừm” một tiếng như là đồng ý với nàng ta. Lãnh Băng Nguyệt lập tức vui mừng khôn xiết, ưm một tiếng nhào vào trong lòng hắn: “Thiếp thân chỉ muốn hầu hạ Vương gia ngài thật tốt. Thiếp thân chủ động như vậy, ngài sẽ không cho rằng thiếp thân là người tùy tiện chứ?”

Mộ Dung Phong ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy nàng còn có lời gì muốn nói với bản vương không?”

Lãnh Băng Nguyệt nâng khuôn mặt đỏ ửng của mình lên: “Nói gì cơ?” Ánh mắt nóng rực của Mộ Dung Phong nhìn nàng ta tha thiết: “Ví dụ như bản vương tò mò quá khứ của nàng

Lãnh Bằng Nguyệt mím môi cười một cái: “Thiếp thân nuôi dưỡng ở khuê phòng, cửa lớn không ra cửa nhỏ bước. Mỗi ngày đều chăm sóc hoa cỏ, đọc sách tập viết, vô cùng nhàm chán vô vị, có gì hay để nói chứ?”

“Lãnh Bằng Cơ cũng là nữ nhi của tướng phủ, bản vương thấy những ngày tháng ở trong khuê phòng của nàng ta rất phong phú đa dạng”

Lãnh Băng Nguyệt cụp mắt xuống, bên trong có tia lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất: “Thiếp hiểu ý của Vương gia. Tỷ tỷ từ nhỏ đã lớn lên ở nơi thôn quê, tính cách không chịu gò bó, ngay cả phụ thân cũng không quản thúc được nàng, có lẽ sẽ có một chút chuyện vượt quá giới hạn”

“Bằng Nguyệt và tỷ ấy đương nhiên không giống nhau. Từ nhỏ thiếp thân đã học các loại sách “Nữ giới” và “Liệt nữ truyền, được di nương và phụ thân dạy bảo, tuân thủ quy tắc, giữ mình trong sạch, tuyệt đối không dám có một hành động không tuân thủ quy tắc nào, nam nhân bên ngoài đều chưa từng quen biết một ai”.

Trong con mắt tha thiết của Mộ Dung Phong hơi ảm đạm xuống, dần. biến thành lạnh lẽo. Dần dần, hắn đẩy tay của Lãnh Bằng Nguyệt ra, đứng lên: “Uống hai chén rượu vào bụng, có hơi mệt mỏi. Bản vương muốn đi ngủ, nàng trở lại Tử Đằng tiểu trúc của mình đi”. Lãnh Băng Nguyệt không hiểu, vừa rồi rõ ràng còn đang tốt đẹp, sao đột nhiên Mộ Dung Phong lại chuyển thái độ, vui giận thất thường như

này. Nàng ta cẩn thận nhớ lại lời mình vừa nói, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc nàng ta đã nói sai cái gì.

Lẽ nào là chuyện Lãnh Băng Cơ bất trinh khiến trong lòng hắn phiền chán? Lời vừa rồi nàng ta nói quá thẳng thắn đâm vào lòng hắn?

Xem ra nàng ta quyết định dặn dò di nương giữ kín như bưng chuyện Lãnh Bằng Cơ bị thất thân là chính xác, Vương gia cực kỳ coi trọng thể diện, lòng tự trong cũng cao, sau này ở trước mặt hắn, chuyện liên quan đến Lãnh Băng Cơ tốt nhất không nên nhắc tới.

Lãnh Băng Nguyệt tủi thân nâng mặt lên nói: “Vương gia không đến Tử Đằng tiểu trúc của thiếp ư?”

“Không đi” Mộ Dung Phong thản nhiên từ chối.

Lãnh Bằng Nguyệt không cam lòng rời đi như vậy, nàng ta cố lấy dũng khí nói: “Có phải vừa rồi thiếp thân nói sai gì không?”

Mộ Dung Phong nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nhếch môi lên: “Bản. vương mệt rồi”

Lãnh Bằng Nguyệt cắn nhẹ môi dưới: “Vậy thiếp thân trở về trước, ở Tử Đằng tiểu trúc đợi Vương gia ngài”

Mộ Dung Phong đã xoay người, không trả lời lại. Lãnh Băng Nguyệt chỉ có thể mở cửa thư phòng, ảm đạm cùng Tri Thu rời đi.

Cửa phòng lại két một tiếng đóng lại, Mộ Dung Phong lại xoay người, giơ tay lên dùng đầu ngón tay thô ráp của mình chậm rãi vuốt phẳng bức tranh vẽ hoa Tử Đằng trên giấy tuyên thành. Mày kiếm anh tuấn của hắn. hơi nhíu lại, ấn đường chau lại, trong con ngươi cũng u ám không rõ. Hắn thở nhẹ một hơi, nhếch môi lên: “Nói dối”