Cô thật không ngờ mình đã an phận vậy rồi, không muốn động chạm đến nhưng con người này.
Thế nhưng họ không muốn yến ổn, cứ muốn dây vào cô.
Cô thật không hiểu những người này bị gì, không tìm được ai bắt nạt là ngứa tay ngứa chân hay sao.
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cô nâng chén rượu uống, rồi đặt lại xuống bàn.
Nếu họ muốn cô thê thảm thì cô diễn cho họ xem.
Lan quý phi nhìn cô đã uống xong chén rượu miệng không khỏi cười.
Phàm là những người xinh đẹp hơn bà ta đều không có kết cục tốt.
Bà ta muốn ai chết người đó phải chết.
Nhưng thật không may, người bà ta động không phải người tầm thường mà là cô Tưởng Lan Nguyệt.
Mọi việc đều diễn ra bình thường, mọi người trong điện người ca múa, người nói chuyện.
Không khí nhộn nhịp, thuốc trong người cô bắt đầu phát tác, khắp cơ thể nóng ran như lửa đốt, khó chịu.
Nhưng cô vẫn kiềm chế được, cô muốn xem họ muốn dở trò gì với mình.
Cô lấy lọ thuốc được điều chế từ cây cửu anh thảo để khắc chế dục hỏa trong cơ thể của mình.
Cô đưa tay day chán, tỏ vẻ mệt mỏi.
Thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không ổn, Ý Lan cúi người tỏ vẻ lo lắng:
" Tiểu thư, tỷ không sao đấy chứ, Ý Lan nhìn sắc mặt người có vẻ không thoải mái.
"
Nhược Lan đáp bằng giọng thều thào:
" Không sao, ngươi yên tâm."
Nhược Lan thật không ngờ vị quý phi kia ra tay thật độc.
Liều thuốc nàng dùng chỉ có thể cầm cự cơn nóng trong người trong một lúc mà thôi.
Giờ đây sức chịu đựng của nàng đang suy yếu dần, khắp cơ thể khó chịu, nóng ran, chỉ muốn lột [email protected] y phục trên người mà thôi.
Thấy được cảnh tượng ấy, Lan quý phi thấy vui trong lòng, bèn cất tiếng tỏ vẻ qua tâm:
" Không biết, tiểu thư nhà thừa tướng có gì không khỏe, ta trông ngươi có vẻ mệt mỏi.
Không biết ta có thể giúp gì hay không? "
Mọi người sau khi nghe thấy lời nói của bà ta thì tất cả ánh mắt trong điện đều dồn về phía cô.
Cô không để ý, ngước mắt lên nhìn về phía vị quý phi cao quý kia:
" Tiểu nữ cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm.
Nếu cảm thấy tiểu nữ ảnh hưởng đến không khí buổi tiệc thì mong nương nương tha lỗi.
"
Lan quý phi cười nhẹ:
"Sao ta có thể trách đại tiểu thư được.
Nếu người mệt thì hãy lui đi, ta sẽ phân phó người chuẩn bị cho ngươi ở một gian phòng.
Tối nay ngươi ở trong cung nghỉ đi, mai rồi về.
"
Tưởng Lan Nguyệt đáp:
" Tiểu nữ tuân chỉ, tạ ơn ban điển của quý phi nương nương.
Tiểu nữ xin cáo lui.
"
Cô quay người bước đi.
Lan quý phi cho người dẫn đường cho cô về gian viện nơi cô được ở.
Nơi đây phong cảnh hữu tình, có hòn nôn bộ phía xa bên hồ nước.
Tuy trời tối những vẫn không thể làm mờ nhạt khung cảnh nơi đây.
Cô theo tên thái giám bước đến căn phòng mà Lan quý phi phân phó.
Bên trong khá rộng, nhưng lại có mùi hương khá nồng khiến cô khó chịu.
Ý Lan đi ngay sau cô, cũng cảm thấy thế, kéo tay áo Tưởng Lan Nguyệt, ý muốn nhắc nhở cô.
Nhưng nàng không phản hồi lại Ý Lan mà chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay, ý bảo yên tâm không có chuyện gì.
Tên thái giám sau khi dẫn cô vào quay người:
"Nô tài làm xong nhiệm vụ nương nương giao, vậy nô tài xin phép cáo lui.
"
Ý Lan nhanh chân bước đến gần chỗ tên thái giám, lấy từ trong tay áo ra một túi ngân lượng đưa cho hắn:
" Công công hãy nhận lấy, đây là tấm lòng của tiểu thư nhà chúng tôi.
"
Tên nô tài nhìn thấy tiền thì mắt sáng lên không khỏi nổi lòng tham, miệng nói nam mô bụng một bồ dao găm, miệng thì nói:
" Nô tài không giám đây là chức trách của nô tài.
Được hầu hạ đại tiểu thư là phúc phận của nô tài.
Nô tài không giám nhận.
".
Ấy thế tay lại đón lấy túi tiền trong tay Ý Lan bỏ vào người rồi dời đi.
Trước khi rời đi hắn có nói:
" Đại tiểu thư xin người mau rời khỏi đây thì tốt hơn, nếu trốn được thì trốn đi, quý phi nương nương đã hạ độc vào chén rượu của người.
Đó là Xuân Dược.
Nô tài đã nói hết những gì nô tài biết.
Xin tiểu thư hãy cẩn trọng.
Nô tài cáo lui.
"
Tưởng Lan Nguyệt thấy cảnh này không khỏi khinh bỉ.
Thật đúng là đồng tiền có thể làm thay đổi con người.
Vì tiền mà bán đứng chủ nhân của mình.
Cô không khỏi lắc đầu mấy cái.
Đột nhiên cơ thể cô lại bắt đầu nóng ran lên theo từng cơn, khác với lúc đầu trên đại điện cô có thể kiềm chế nhưng giờ thì không.
Dược này quả thực rất mạnh, nếu bây giờ ở phủ thừa tướng thì cô có cách giải.
Nhưng cuộc đời trớ trêu hiện tại cô đang ở trong cung, làm sao có thể trở về bây giờ.
Sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn.
Đây là lần đầu tiên cô bị trúng độc mà không làm gì được như thế này.
Cô cởi bớt quần áo trên người cho mát.
Khắp cơ thể cô giờ đây chỉ còn có cái nóng của dục hỏa thiêu đốt.
Cô cố gắng cầm cự, bình trà trong phòng đã bị cô uống sạch.
Nhìn cô lúc này thật trật vật.
Giường cô không dám nằm, ghế cũng không dám ngồi.
Cô cứ đi đi lại lại làm Ý Lan nóng cả ruột gan.
Nhược Ảnh thì đang chạy cấp tốc về phủ lấy thuốc cho nàng.
Từ trong cung về đên phủ thừa tướng cũng xa mất khoảng một canh giờ.Nhưng Nhược Lan dùng vẫn tốc của một người luyên võ,cố gắng chạy thật nhanh để tránh chô chủ nhân phải chịu đựng sự thống khổ do Xuân Dược gây ra.
Hoàng hậu nương nương khi biết tin Nhược Lan bị hạ dược thì cấp tốc cho người âm thầm đến viện nơi nàng ở đón nàng về đây.
Một vị ma ma đến gõ cửa nơi phòng Tưởng Lan Nguyệt ở:
" Tiểu thư ngài mau đi theo ta, hoàng hậu nương nương muốn giúp người.
"
Tưởng Lan Nguyệt nhìn bà ta có vẻ không tin tưởng, lạnh nhạt đáp lại:
" Tại sao hoàng hậu muốn giúp ta? "
Vị ma ma nhìn cô:
" Tiểu thư chỉ cần đi theo ta rồi sẽ rõ."
Tuy cảm thấy lời nói của vị ma ma có chút đáng ngờ nhưng cô vẫn quyết định đi theo bà ta, trong lòng cô cảm thấy vị ma ma này sẽ không lừa mình.
Cô mặc lại y phục chỉnh tề để đi theo vị kia.
Nhưng trước khi đi cô lấy trong người ra một lọ thuốc, rắc xung quanh phòng.
Đây cũng tính là một loại xuân dược, chỉ cần hít phải thôi là cũng thừa sống thiếu chết nếu không giải dược trong vòng một nén nhang.
Cô bước ra khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đi theo vị ma ma kia.
Đi được một quãng, cơ thể cô bây giờ đã khó chịu lắm rồi, chân tay cô bắt đầu rã rời không còn sức lực.
Những bước đi đều phải cần Ý Lan và vị ma ma kia dìu.
Đi đến Khôn Ninh Cung, nàng được hoàng hậu sắp xếp vào một gian phòng, kếu nô tì chuẩn bị nước lạnh, lấy thuốc giải từ chỗ thái ý cho nàng uống.
Làm xong tất cả, cơ thể của Tưởng Lan Nguyệt cũng trở lại bình thường.
Nhưng cô vẫn thắc mắc vì sao hoàng hậu lại đối xử tốt với mình như vậy.
Một câu hỏi khiến cô không thể lí giải được.
Coi nằm trên chiếc giường rộng rãi, êm ái nhưng không tài nào ngủ được.
Cô ngồi dậy, lấy áo khoắc trên bức bình phong khoác lên người đi ra ngoài.
Ý Lan nghe thấy tiếng động trên giường của tiểu thư nhà mình thì bất ngờ tỉnh dậy, nhìn thấy Lan Nguyệt khóac áo lên mình, nàng mới hỏi cô:
" Khuya thế này, tiểu thư muốn đi đâu.
"
" Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, ở đây ta thấy không quen."
" Vậy em đi với người.
"
" Thôi em ở lại đi,ta muốn đi một mình.
"
" Vâng tiểu thư đi cẩn thận.
"
Nói rồi cô bước ra khỏi căn phòng.
Khung cảnh ở Khôn Ninh Cung này cũng đơn giản quá đi.
Nhưng sao lại đẹp đến vậy, cô đi trong vô thức cũng không biết mình đang đi đâu, lòng cô cảm thấy chống rỗng.
Hình như cô lại nhớ chàng rồi..