Nếu là người khác, có lẽ sẽ không nhận ra được sự lảng tránh trong lời nói của Cát Châu.
Nhưng Khương Nghênh đã ở bên anh nhiều năm như vậy, chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi cô cũng có thể nhận ra sự khác biệt.
Khương Nghênh cau mày khi nghe điều này:
"Chuyện gì đã xảy ra với Lục Vũ?"
Cát Châu thở dài:
“Chuyện nhỏ thôi.”
Khương Nghênh không thể hỏi bất cứ điều gì, vì vậy cô đã thay đổi chủ đề:
"Các cậu đang ở đâu?"
Cát Châu dừng lại một chút, biết mình không thể giấu được nên mới đáp:
“Bệnh viện số 2.”
Khương Nghênh:
"Tôi sẽ đến ngay.”
Khương Nghênh nói xong liền cúp điện thoại, liếc nhìn Châu Dị và nói:
"Đến bệnh viện số 2."
Châu Dị "Ừm" không phản bác lại, liếc nhìn vai trái của cô, lặng lẽ chau mày.
Vào ban đêm không có nhiều xe và đường đi rất êm.
Nửa giờ sau, xe tới bệnh viện số 2, mọi người lần lượt xuống xe.
Sau khi xuống xe, họ đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Ba người vừa vào phòng cấp cứu lập tức nhìn thấy Cát Châu đang ngồi trên ghế ở hành lang.
Cát Châu nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, sau khi nhìn thấy Khương Nghênh, khóe môi hiện lên nụ cười:
“Chị đến rồi à.”
Khương Nghênh cau mày nói:
"Lục Vũ đâu?"
Cát Châu:
“Đang súc ruột, đã ăn phải thứ không nên ăn.”
Khương Nghênh mím chặt đôi môi và im lặng.
Cát Châu thấy vậy biết Khương Nghênh áy náy nên giả bộ cười nhẹ nhõm:
"Không có gì đâu, bác sĩ nói súc ruột rồi sẽ ổn thôi."
Khương Nghênh không tin:
"Thật sao?"
Cát Châu:
“Tôi lừa chị làm gì?”
Cát Châu nói xong, nhìn Tiểu Cửu đang đứng sau Khương Nghênh, bèn đứng dậy đi tới chỗ Tiểu Cửu:
"Anh không bị thương chứ?”
Cát Châu lần này không gọi anh là anh Cửu, thái độ giống như hai người bạn cũ quen biết nhiều năm.
Tiểu Cửu:
"Không có."
Tiểu Cửu vừa nói xong, Châu Dị đứng bên cạnh liền cười chẳng nể nang.
Sắc mặt Tiểu Cửu tái nhợt.
Châu Dị:
“Cát Châu, cậu đừng chỉ nhìn phía trước anh Cửu của cậu, phải nhìn cả phía sau anh Cửu nữa.”
Nghe Châu Dị nói xong, Cát Châu vươn tay nắm lấy cánh tay của Tiểu Cửu, xoay người anh lại.
Khi nhìn thấy vết thương trên đầu và sau lưng, anh cau mày nói:
“Bị thương nặng đến vậy à?”
Tiểu Cửu:
"Không đau đâu."
Cát Châu: "..."
Châu Dị nhìn thấy hai người tương tác, cũng không nói gì, đi đến trước mặt Khương Nghênh nói:
"Lục Vũ đang súc ruột, em cũng đi xem vết thương của mình đi, đừng để lúc Lục Vũ được đưa ra lại lo lắng cho em.”
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị vòng tay qua eo Khương Nghênh, đi đến phòng cấp cứu.
Châu Dị cùng Khương Nghênh đi vào, Cát Châu cũng đi theo Tiểu Cửu.
Người trực đêm nay là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, vừa mới tiếp đón Lục Vũ, lúc này lại nhìn thấy những người này, nghi hoặc nhìn bọn họ:
"Các người làm nghề gì?"
Châu Dị: "Doanh nhân."
Bác sĩ:
"Làm ăn nghiêm túc?”
Châu Dị:
"Nghiêm túc."
Bác sĩ đưa tay đẩy gọng kính đang đeo lên:
“Tôi không thấy vậy.”
Châu Dị gõ ngón tay thon dài lên bàn, trầm giọng nói:
"Không phải làm ăn nghiêm túc thì anh định đi báo cảnh sát à?"
Châu Dị nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Bác sĩ trở nên sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc, ho khan hai tiếng, chậm rãi nói:
"Bác sĩ là người có lòng nhân từ, dù các vị làm gì thì trong mắt tôi cũng chỉ đều là bệnh nhân mà thôi.”
Châu Dị lạnh lùng nói:
"Tốt nhất là như vậy."
Bác sĩ nghe vậy, không dám hỏi thêm câu nào nữa, bắt đầu chuyên tâm khám bệnh.
Vết thương trên vai của Khương Nghênh không nghiêm trọng, cô bị trật khớp và chỉ còn chờ bình phục sau khi nắn chỉnh.
Tiểu Cửu bị thương nặng, sau khi bác sĩ giúp anh xử lý vết máu trên người, lại yêu cầu anh chụp CT não vì sợ anh bị não chấn động.
"Nếu như anh không vội, tôi đề nghị anh nên ở bệnh viện vài ba ngày theo dõi."
Bác sĩ vừa nói vừa kê đơn thuốc.
Châu Dị trầm giọng nói:
"Không vội."
Bác sĩ:
"Được rồi, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai tôi phải làm một số xét nghiệm."
Bác sĩ nhìn Tiểu Cửu nói:
"Đặc biệt là anh."
Tiểu Cửu:
“Vết thương tôi không nặng đâu.”
Bác sĩ cúi đầu gõ bàn phím cho y lệnh, sau đó trả lời:
“Không phải vết thương của anh không nghiêm trọng, mà là do xương của anh cứng. Lần trước có người bị thương nặng như anh, một khi bị đưa lên cáng chuyển đến là phải nằm viện nửa tháng.”
Tiểu Cửu: "..."
Làm các xét nghiệm và làm thủ tục nhập viện, mọi việc xong xuôi đã là ba giờ sáng.
Châu Dị ban đầu dự định lấy ba phòng VIP, nhưng để cùng lúc chăm sóc Lục Vũ, Tiểu Cửu, Cát Châu đã lấy hai phòng.
Châu Dị và Khương Nghênh ở chung một phòng.
Phòng Cát Châu, Lục Vũ, và Tiểu Cửu.
Lục Vũ súc ruột xong thì ngủ, tinh thần vẫn không minh mẫn.
Khương Nghênh sau khi ngủ, lại cứ trằn trọc trằn trọc, nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, cô cảm thấy sợ hãi.
Châu Dị lo lắng sợ chạm vào vai cô, nên ngủ trên giường người nuôi.
Thấy cô rên rỉ nhưng không ngủ, anh đứng dậy từ giường nuôi bệnh đi tới, nằm xuống vươn tay ôm cô:
“Em đang nghĩ gì thế?”
Khương Nghênh dựa vào trong ngực Châu Dị, nhếch môi nói:
"Châu Tam gia khó đối phó hơn Lục Mạn và Châu Hoài An nhiều."
Châu Dị cười khẩy nói:
"Sợ gì chứ? Có khó đối phó đến thế nào cũng là người sắp xuống lỗ, cứ day dưa rồi đến lúc cũng phải chết thôi.”
Khương Nghênh: "Ừ."
Sáng sớm.
Vì ngủ muộn nên Khương Nghênh vẫn chưa tỉnh khi y tá đi kiểm tra.
Châu Dị đi tới trước mặt cô y tá nhỏ, thấp giọng nói:
"Cô có thể linh động quay lại sau được không, vợ tôi..."
Châu Dị còn chưa kịp nói xong, phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
Châu Dị nghe được thanh âm, vô thức nhìn Khương Nghênh trên giường bệnh.