Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị nheo đôi mắt hoa đào.
Không đợi Châu Dị trả lời, Bùi Nghiêu tiếp tục khiêu khích, giọng lười biếng:
"Em rể Châu Nhỏ, đang ở đâu đấy?"
Châu Dị cười nửa miệng:
"Sao vậy? Nhà xác bệnh viện thành phố gần đây hoạt động kém à?”
Bùi Nghiêu sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, có chút mê mang:
"Hả?"
Châu Dị:
“Tôi nghe ra giọng điệu của ông, giống như đang gấp rút tăng số lượng người vậy.”
Bùi Nghiêu: "..."
Châu Dị nói xong, thấy Bùi Nghiêu vẫn im lặng, cười lạnh nói:
“Một ngày không bị mắng, thì ông ngứa ngáy khó chịu à?”
Khi Bùi Nghiêu nghe thấy vậy, anh chửi rủa qua điện thoại di động.
Hai người đấu khẩu vài câu, và Bùi Nghiêu vẫn thất bại như thường lệ.
Bùi Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, trầm mặc mấy giây mới hỏi:
"Khi nào ông về?"
Châu Dị không trả lời câu hỏi, cười nói:
"Ông biết chuyện dì tôi với chú Bùi rồi à?”
Bùi Nghiêu:
"Muốn không biết cũng khó. Gần đây ba tôi đã bắt đầu chọn những ngày tốt."
Châu Dị khẽ nhướng mày:
"Hả?"
Bùi Nghiêu mỉm cười:
"Ba tôi nói là rất khó để có một người chấp nhận người độc thân cấp “thượng cổ” như chú ba của tôi, vì vậy chúng tôi phải tranh thủ chứ không kẻo dì lại hối hận.”
Châu Dị nói đùa:
“Dì đồng ý rồi à?”
Bùi Nghiêu nghiêm túc nói:
"Vẫn chưa. Ngày mai hai người cùng tham dự buổi họp lớp mà? Cũng là chuyện nay mai thôi.”
Châu Dị trêu chọc:
"Chưa chắc đâu. Với sự hiểu biết của tôi về dì, thì dù cho lòng dì đồng ý, thì ngoài miệng cũng chưa chắc nhận lời ngay đâu.”
Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu nghẹn ngào, cau mày trong điện thoại, một lúc lâu mới nói:
"Không phải chứ?"
Châu Dị:
“Phải đấy. Hơn nữa còn rất chắc.”
Bùi Nghiêu im lặng.
Bùi Nghiêu không nói gì, Châu Dị lái xe với tốc độ ổn định.
Khi xe chạy vào đường cao tốc, Bùi Nghiêu ho hai tiếng và nói:
“Châu Nhỏ, hai anh em chúng ta đã thân thiết nhau nhiều năm như vậy. Dù thế nào đi nữa, ông cũng phải nói một lời tử tế về chú ba tôi trước mặt dì đó.”
Châu Dị giễu cợt:
"Nói được mà không muốn.”
Bùi Nghiêu:
“Nói rõ ra đi.”
Châu Dị:
“Nói tốt về chú ba không phải là không được. Nhưng mà là cứ nghĩ đến chú ba sống cùng với dì rồi thì tôi và Nghênh Nghênh phải gọi ông là anh, thì lòng tôi lại…”
Châu Dị đang nói giữa chừng thì cố ý dừng lại.
Châu Dị nói đến chuyện này, Bùi Nghiêu dù có ngốc đến đâu cũng biết anh muốn nói gì.
"Như vậy không được, nếu có ngày đó thật thì không thể bỏ qua phép tắc được.”
Bùi Nghiêu:
"Vậy ông nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Châu Dị:
"Thế này đi, chúng ta cứ xưng hô theo tuổi tác đi.”
Bùi Nghiêu: "..."
Ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo là gì?
Hoàn cảnh hiện tại của Bùi Nghiêu giải thích rất rõ ràng câu nói này.
Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu cười vài tiếng:
"Không được, ông không thể nghiêm túc như vậy chứ?"
Châu Dị nghiêm túc nói:
"Tại sao không? Không phép không tắc có mà loạn.”
Bùi Nghiêu nghiến răng và không nói gì.
Châu Dị gõ ngón tay mảnh khảnh lên vô lăng, liếc nhìn Khương Nghênh ngồi bên cạnh không nhịn được cười, chậm rãi nói:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi lớn hơn ông mấy tháng phải không? "
Bùi Nghiêu: "..."
Châu Dị thở dài tinh nghịch:
"Thật không ngờ, anh em bao lâu nay, có một ngày xưng hô giữa hai chúng ta lại có sự thay đổi, phải không em trai Nghiêu Nghiêu?”
Em trai Nghiêu Nghiêu?
Cái tên lộn xộn gì thế này?
Bùi Nghiêu lúc này không dám lên tiếng, anh không ngờ kết quả cuối cùng của việc luận tư cách xếp vai vế lại như thế này.
Sự im lặng của Bùi Nghiêu ở đầu bên kia của điện thoại là vàng.
Châu Dị cũng không vội, chậm rãi lái xe, từ trong túi móc ra một miếng kẹo cao su, ném một miếng kẹo cao su vào miệng, nói với hàm ý thâm sâu:
"Ông Bùi, tôi không ép ông, không sao đâu, nếu ông không muốn thì thôi vậy.”
Châu Dị nói xong lại bổ sung thêm:
"Dù sao, chú ba cũng độc thân nhiều năm như vậy rồi..."
Châu Dị còn chưa nói hết lời, Bùi Nghiêu đã nghiến răng nghiến lợi ngắt lời anh:
“Anh.”
Châu Dị:
"Cái gì?"
Răng của Bùi Nghiêu như đến gãy:
"Anh Dị."
Châu Dị:
"Ông Bùi, ông vừa nói gì? Ở đây tín hiệu không tốt."
Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu, chịu đựng sự sỉ nhục vì hạnh phúc của Bùi Văn Hiên, cao giọng vài độ:
"Anh Dị, anh Dị, được chưa?"
Châu Dị nhịn cười nói:
"Ông Bùi, ông nói xem tại sao vào thời khắc mấu chốt này mà tín hiệu điện thoại tôi lại yếu đi? Cứ chập chờn nghe chẳng rõ gì là sao chứ?”
Bùi Nghiêu tức giận cười nói:
"Ông lợi dụng tôi chưa đủ sao?"
Châu Dị cười lớn:
"Lợi dụng thì bao giờ cho đủ? Đương nhiên càng nhiều càng tốt rồi.”
Bùi Nghiêu:
"Cúp máy đây, tôi không muốn nói chuyện nữa.”
Châu Dị:
“Nghiêu Nghiêu cứ vậy mà cúp máy à?”
Bùi Nghiêu không trả lời cuộc gọi và cúp điện thoại với một cu rủa xả.
Nhìn thấy điện thoại bị cắt, Châu Dị cong đôi môi mỏng.
Khương Nghênh nhìn thấy bèn tiếp lời:
"Bùi Nghiêu chắc chắn rất tức giận."
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Chắc chắn là ông ấy đang hối hận vì đã không phát huy tốt.”
Châu Dị nói xong, điện thoại rung lên hai lần.
Châu Dị liếc nhìn điều khiển bằng mắt, nhìn thấy WeChat, anh nói với Khương Nghênh:
"Vợ, giọng của ông Bùi, em mở ra nghe thử."
Khương Nghênh nhấc điện thoại lên, bấm vào màn hình, tin nhắn WeChat của Bùi Nghiêu hiện lên.
Khương Nghênh:
“Anh không đặt mật khẩu à?”
Châu Dị:
"Người có cơ hội chạm vào điện thoại di động của anh chắc chắn là người anh tin tưởng nhất. Anh chưa bao giờ phòng bị trước những người anh tin tưởng nhất."
Khương Nghênh mỉm cười và gõ nhẹ giọng nói của Bùi Nghiêu bằng đầu ngón tay.
Bùi Nghiêu: Tôi quên nói với ông là thằng cháu Nhiếp Chiêu vừa mới xuất viện.