Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 429: Sắp chết rồi



Không cần nhiều thủ thuật, miễn là chúng có tác dụng.

Đối với Bùi Nghiêu, có thể nói thủ thuật “vài lời tử tế” là lần nào cũng thành công.

Trên đường đến khách sạn họp lớp của Bùi Văn Hiên, Bùi Nghiêu nhắm mắt ngủ trưa mà không nói một lời.

Khương Nghênh nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy anh đang kìm nén cơn tức giận không dám lên tiếng, bèn nhịn cười.

Xe tới khách sạn, ba người lần lượt xuống xe.

Châu Dị vòng xe đi mấy bước đến chỗ Khương Nghênh:

"Tôm ở đây khá ngon, em có muốn ăn thử không?"

Khương Nghênh: "Ừ."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nắm tay cô nói:

"Chú ý vai em.”

Khương Nghênh cười nói:

"Em biết."

Châu Dị và Khương Nghênh đang nói chuyện thân mật, Bùi Nghiêu đứng cách họ chưa đầy nửa mét, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Đêm nay trời tối đen như mực, còn chẳng có lấy một ngôi sao chứ đừng nói chi là ánh trăng.

Giống như tâm trạng hiện tại của anh.

Đợi Châu Dị và Khương Nghênh nói chuyện đủ rồi, Châu Dị quay sang nhìn Bùi Nghiêu:

"Ông Bùi, ông muốn ăn gì?"

Bùi Nghiêu giả vờ kinh ngạc:

“Tôi còn xứng được ăn sao?”

Châu Dị:

"Được phép gọi hai món."

Bùi Nghiêu:

"Vô cùng cảm kích."

Châu Dị nói đùa:

"Anh em bao lâu nay, tôi cũng không thể mở mắt nhìn ông chết đói được.”

Bùi Nghiêu cười nhẹ nhàng:

"Ha ha."

Phòng riêng được Châu Dị đặt trước, nằm ngay đối diện phòng dành cho buổi họp lớp của Bùi Văn Hiên.

Ba người bước vào phòng, Châu Dị gọi món.

Gọi vài  món đơn giản, đều là những món Khương Nghênh và Bùi Nghiêu thích.

Nghe Châu Dị gọi món xong, Bùi Nghiêu dựa lưng vào ghế nói:

“Đúng là một kẻ mưu mô, không ngờ ông muốn mua chuộc tôi với ân huệ nhỏ như vậy.”

Châu Dị đưa thực đơn cho người phục vụ, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu bắt được ánh mắt của anh và nhìn anh:

“Hừ, đàn ông!”

Châu Dị: "..."

Một lúc sau, đồ ăn đều được dọn ra, ba người vừa ăn vừa trò chuyện về Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh.

Bùi Nghiêu thở dài:

“Thật hiếm khi thấy một kẻ độc thân trường kỳ như chú ba tôi lại mở lòng.”

Châu Dị:

"Ông dám nói vậy trước mặt chú ba không?”

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị và hỏi:

"Tôi rảnh lắm hay sao mà đi gây chuyện?"

Châu Dị trêu chọc:

“Không phải là sở thích thường ngày của ông sao?”

Hai người đang đấu võ mồm, điện thoại di động của Châu Dị đặt trên bàn ăn đột nhiên reo lên.

Châu Dị liếc nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy số điện thoại của Lý Thuận Đức, nụ cười trên mặt chợt tắt, đưa tay lấy điện thoại, ấn trả lời:

"Chào chú Lý."

Lý Thuận Đức:

“Cậu hai, ông cụ sắp xong rồi.”

Châu Dị: "Hả?"

Lý Thuận Đức bình thản nói:

“Bác sĩ nói ông ấy sẽ không qua khỏi tối nay.”

Châu Dị trầm mặc một lát, hạ giọng nói:

"Tôi sẽ về ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Châu Dị xoay điện thoại trong tay lại, nhìn Bùi Nghiêu:

"Ông cụ sắp chết rồi, bây giờ tôi phải về nhà cũ."

Nghe vậy, miếng sườn Bùi Nghiêu đang cắn rơi xuống bàn:

"Đột ngột vậy?"

Châu Dị:

“Không phải đột ngột, mà cũng cù cưa lâu rồi.”

Châu Dị nói xong liền đứng dậy, cài cúc áo khoác, cười nói với Khương Nghênh:

"Vợ, em về với anh?"

Khương Nghênh: "Ừ."

Bùi Nghiêu:

"Hai người đều đi rồi, một mình tôi ăn hết được cả bàn này à?”

Châu Dị trêu chọc:

“Nếu cảm thấy một mình không ăn hết thì có thể gọi Khúc Tích đến ăn cùng.”

Nghe tên Khúc Tích, sắc mặt Bùi Nghiêu thay đổi, thản nhiên xua tay với Châu Dị, vẻ mặt mất tự nhiên nói:

“Chuyện nọ xọ chuyện kia. Đi mau đ! Thấy ông là tôi bực. "

Châu Dị nhướng mày:

"Sao vậy? Ông với Khúc Tích mâu thuẫn rồi à?”

Bùi Nghiêu lúng túng nói:

"Chúng tôi thì mâu thuẫn gì được?”

Châu Dị mỉm cười, nhưng lại không trả lời điện thoại vì đang vội rời đi.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Châu Dị lái xe thẳng đến nhà cũ của nhà họ Châu.

Trên đường đi, Khương Nghênh chủ động đưa tay nắm lấy tay Châu Dị.

Châu Dị hơi nhướng mày, quay đầu nhìn Khương Nghênh:

"Em sợ  anh khó chịu?"

Khương Nghênh nói thật:

"Một chút."

Khóe môi mỏng Châu Dị cong lên:

"Yên tâm, anh không giàu tình cảm đến vậy.”

Một giọt máu đào hơn ao nước lã?

Những mối quan hệ huyết thống không có tình cảm thường khiến người ta cảm thấy xa lạ hơn cả người lạ.

Nghe Châu Dị nói, Khương Nghênh mỉm cười.

Thật ra Khương Nghênh đã đoán trước được ý nghĩ của Châu Dị, nhưng nghe chính anh nói ra, cô lại càng yên tâm hơn.

Đây có lẽ là điều sẽ xảy ra khi bạn yêu một ai đó, dù biết điều đó sẽ không làm tổn thương họ nhưng bạn vẫn lo lắng.

Xe tới nhà cũ của  Châu gia, Châu Dị và Khương Nghênh lần lượt xuống xe.

Hai người sóng vai nhau đi vào biệt thự, vừa vào cửa liền có người giúp việc tiến tới lấy dép cho hai người, cúi người thấp giọng nói:

“Cậu hai, quản gia Lý bảo tôi nhắn cậu là ông cụ chết trong tù rồi.”