Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vu Chính lóe lên rồi vụt tắt, sau đó liền bước theo Lục Mạn.
Vài phút sau, ba người đã có mặt trong phòng điều trị.
Phòng khám này vốn do Lục Mạn đầu tư nên bà ta không hề có cảm giác gò bó như những bệnh nhân khác.
Vu Chính khách sáo hỏi: “Lục tổng muốn uống nước hay…?”
Lục Mạn không giấu nổi vẻ mệt mỏi, dựa người vào sofa, dùng ngón tay day day thái dương: “Cho tôi cốc nước là được.”
Vừa dứt lời, cậu trai trẻ ngồi bên cạnh liền dịch người lại gần, nịnh nọt: “Chị, để em xoa bóp cho.”
Lục Mạn ngước mắt nhìn cậu ta, khóe môi cong lên nụ cười: “Không cần đâu.”
“Chị, nhìn chị mệt mỏi em xót lắm.”
“Thật sao?”
Cậu trai trẻ gật đầu lia lịa.
Lục Mạn đưa tay véo nhẹ má cậu ta: “Trẻ trung thật tốt.”
Cậu trai trẻ nghiêng đầu hôn lên cổ tay Lục Mạn: “Chị cũng trẻ mà.”
Cậu ta cứ thản nhiên thể hiện tình cảm với Lục Mạn như thể chẳng có ai khác ở đó, Vu Chính đứng trước quầy bar rót nước, vẫn giữ nguyên nét mặt không chút cảm xúc.
Quen biết Lục Mạn ngần ấy năm, Vu Chính đã quá quen với những chuyện phong lưu của bà ta.
Vài năm trước, có một khoảng thời gian ông cụ nhà họ Châu quản Lục Mạn rất nghiêm, vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, bà ta đã nhiều lần lấy cớ đến đây điều trị tâm lý để đưa trai bao về “vui vẻ”.
Vu Chính bình thản rót đầy hai cốc nước, sải bước đến trước mặt Lục Mạn đặt xuống.
Lục Mạn đẩy cậu trai trẻ đang gần như nằm đè lên người mình ra, liếc nhìn Vu Chính: “Dạo này tôi hay gặp ác mộng.”
Vu Chính đứng thẳng người: “Ác mộng như thế nào?”
“Cũng giống như trước đây, chỉ là lần này trong mơ lại xuất hiện thêm ông cụ nhà họ Châu.”
Nói xong, Lục Mạn cười nhạo một tiếng.
Vu Chính bước đến chiếc sofa đơn đối diện Lục Mạn ngồi xuống, liếc nhìn cậu trai trẻ bên cạnh bà ta một cái, khẽ cười nói: “Lục tổng, người bạn này của bà có cần tránh mặt không?”
Vu Chính mỉm cười: “Tình trạng của bà, thực ra hai ngày trước khi chúng ta gọi điện thoại tôi đã nói qua rồi. Gần đây bà thường xuyên gặp ác mộng là do áp lực tâm lý quá lớn.”
Vừa dứt lời, dường như Lục Mạn chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt khẽ biến đổi, chỉnh lại tư thế ngồi, dùng gót giày cao gót đá nhẹ vào mắt cá chân cậu trai trẻ bên cạnh: “Cậu ra ngoài đợi tôi.”
Cậu trai trẻ rất biết điều, không hỏi han gì thêm, ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy cậu ta đóng cửa rời đi, Lục Mạn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vu Chính: “Châu Hoài An chưa chết.”
Vu Chính vốn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: “Sao có thể?”
Lục Mạn có chút bực bội nhấp một ngụm nước: “Vụ tai nạn xe hơi lần trước của tôi là do ông ta tông, tôi nhìn rất rõ.”
“Sao bà không báo cảnh sát?”
Trên mặt Lục Mạn hiện lên vẻ chế giễu: “Tôi báo cảnh sát làm gì? Nhìn ông ta sống chui sống lủi, sống không bằng chết như vậy, chẳng phải thú vị hơn sao?”
“Bà không sợ ông ta chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì sao?”
“Dù có làm ầm ĩ đến đâu thì cũng chỉ là một con chó mất chủ, không đáng sợ.”
Lục Mạn thật sự không coi Châu Hoài An ra gì, lời nói ra đều là khinh thường và chế giễu.
Nói xong, Lục Mạn im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng: “Vu Chính, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?”
Vu Chính khẽ cười: “Lâu quá rồi tôi cũng không nhớ nữa.”
“Trong một gia tộc hào môn như nhà họ Châu, việc tôi không phát điên quả thật là một kỳ tích.”
Vu Chính mỉm cười ôn hòa, đưa tay lấy cốc nước từ tay Lục Mạn, đứng dậy rót thêm cho bà ta một cốc, khi đưa lại, anh ta cố tình hạ giọng xuống: “Trong lòng bà chất chứa quá nhiều chuyện, bao nhiêu năm nay tuy luôn đến đây điều trị tâm lý với tôi, nhưng chưa bao giờ bà thực sự mở lòng với tôi.”
Nghe Vu Chính nói, Lục Mạn cười nhạt: “Không dám.”
“Tôi hiểu.”
Vu Chính vừa dứt lời, cả hai chìm vào im lặng.
Lục Mạn không chủ động nhắc lại chuyện cũ, Vu Chính cũng không nóng vội.
Khoảng nửa phút sau, đầu ngón tay Vu Chính đặt trên tay vịn sofa khẽ cuộn lại, anh ta lên tiếng: “Lục tổng, có lẽ khoảng một tuần nữa tôi sẽ rời khỏi Bạch Thành.”
Lục Mạn ngạc nhiên: “Tại sao?”
Vu Chính thản nhiên nói: “Bây giờ bà cũng không cần tôi giúp giám sát Khương Nghênh nữa, vừa hay tôi cũng muốn đổi chỗ ở.”
Lục Mạn do dự một lúc, sau đó cười nói: “Cũng tốt.”
“Cảm ơn bà bao năm qua đã chiếu cố, nếu không có bà, cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay.”
“Cậu cũng đã giúp đỡ tôi không ít việc.”
“Thực ra tôi rất tò mò, bà bảo tôi giám sát Khương Nghênh nhiều năm như vậy, tại sao dạo trước lại đột ngột bảo tôi dừng lại?”
Đối mặt với câu hỏi của Vu Chính, Lục Mạn mím chặt môi không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lục Mạn thở dài nói: “Vì muốn kết thúc ân oán của thế hệ trước.”
Vu Chính khẽ cười: “Nếu bà không tiện nói, tôi sẽ không hỏi nữa.”
Giọng điệu Vu Chính ôn hòa, lời nói ra lại không hề có chút công kích nào, sự đề phòng trong lòng Lục Mạn dần dần buông lỏng: “Vu Chính, cậu thấy người ta phạm sai lầm có thể được tha thứ không?”