Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 500: Có chừng mực



Quán rượu nhỏ luôn là nơi rồng rắn lẫn lộn, hàng ngày đều có vô số kẻ say xỉn gây sự. Chính vì vậy, sau nhiều năm tháng, những người phục vụ ở đây đều tự rèn luyện cho mình một đôi mắt tinh tường.

Tên đàn ông dẫn đầu vừa dứt lời, người phục vụ đứng trước mặt đã nở nụ cười nịnh nọt: "Đại ca, anh nói người đàn ông nào ạ? Cao hay thấp? Béo hay gầy?"

Chưa đợi đối phương trả lời, cậu ta lại cười nói thêm: "Tuy quán rượu của chúng tôi nhỏ, nhưng mỗi ngày khách ra vào rất đông. Trước anh đã có vài người đàn ông vào rồi, anh có thể mô tả đặc điểm gì đó của bạn anh cho tôi được không?"

Tục ngữ có câu: “Tay đâu đánh người mặt tươi cười.”

Nghe vậy, tên đàn ông dẫn đầu liếc nhìn người phục vụ, không thấy biểu hiện gì khác thường trên mặt cậu ta, bèn lạnh lùng nói: "Không cần đâu, sắp xếp cho chúng tôi một phòng riêng."

"Mời các anh đi theo tôi."

Người phục vụ vừa nói vừa dẫn bọn họ đến căn phòng riêng ở hướng ngược lại với chỗ của Vu Chính.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nhóm người kia, cậu ta chạy vội vào bếp, báo cáo tình hình cho ông chủ.

Sắc mặt ông chủ quán rượu trở nên khó coi: "Tìm Vu Chính ư?"

"Vâng, hơn nữa nhìn là biết chắc chắn đến gây chuyện." Người phục vụ gật đầu.

"Cậu ta lại đắc tội với ai nữa đây?" Ông chủ nhíu mày.

"Tôi không rõ. Hay là chúng ta âm thầm báo cho bác sĩ Vu, để anh ấy đi cửa sau?"

Ông chủ im lặng một lát, trầm giọng nói: "Mọi người cứ làm việc của mình đi, coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Tôi hiểu rồi." Người phục vụ hiểu ý.

Nói xong với nhân viên, ông chủ rời khỏi bếp, quan sát xung quanh quán rượu một lượt, rồi đi về phía phòng của Vu Chính.

Vu Chính đang nhàn nhã nhấm nháp rượu thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy sắc mặt u ám của ông chủ quán rượu, liền nhướng mày: "Sao mặt mày lại khó coi thế? Bị cướp à?"

Ông chủ khịt mũi, đóng cửa lại, đi đến ngồi đối diện Vu Chính: "Tôi không bị cướp, nhưng cậu sắp bị đánh hội đồng rồi đấy."

"Hửm?" Vu Chính nhíu mày.

"Cậu lại đắc tội với ai thế hả?" Ông chủ hỏi.

Vu Chính khựng lại, lập tức hiểu ra: "Có người tìm tôi à?"

"Bảy, tám tên to con vạm vỡ."

Vu Chính xoay xoay ly rượu, cười khẩy: "Toàn trai đẹp à?"

Ông chủ nghe vậy, giơ tay vỗ mạnh vào trán anh: "Khỉ thật, đến lúc này rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn."

Vu Chính ngả người ra sau, trêu chọc: "Người ta phải biết tìm niềm vui trong gian khổ chứ."

"Vui vẻ cái con khỉ! Cậu mau nghĩ cách chuồn đi cho tôi. Bọn chúng lôi đại một tên ra cũng đủ đánh chết cậu rồi."

Ông chủ nói xong, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Lão Vu, năng lực tôi có hạn, chỉ có thể đảm bảo cậu an toàn trong quán rượu này thôi."

Vu Chính nâng ly rượu lên nhấp một ngụm: "Có thể đảm bảo tôi an toàn ở đây là được rồi."

"Nhưng quán tôi không thể mở xuyên đêm, muộn nhất là đến một, hai giờ sáng, bọn chúng ở lâu sẽ nghi ngờ."

"Một, hai giờ là đủ rồi."

"Hay là báo cảnh sát đi?"

Vu Chính cười khẩy: "Cậu không muốn kinh doanh quán rượu nữa à? Vợ con ở nhà không cần nuôi nữa hả?"

Ông chủ im lặng.

Nhóm người đến tìm Vu Chính, nhìn qua là biết không phải hạng dễ chọc. Giống như lời Vu Chính nói, nếu ông chủ dám báo cảnh sát, sau này quán rượu này đừng hòng mở cửa nữa.

Thấy ông chủ không nói gì, Vu Chính cầm một chiếc ly rỗng đưa cho ông: "Uống với tôi vài ly đi."

"Lão Vu..."

"Hôm nay tâm trạng tôi tốt, đừng phá hỏng chứ."

Ông chủ thở dài, cầm bình rượu rót đầy ly cho mình, sau đó nốc cạn.

Tửu lượng của Vu Chính rất tốt, uống mấy ly mà vẫn tỉnh táo.

Ông chủ nhìn anh: "Trong lòng có chuyện à?"

"Phòng khám của tôi đóng cửa rồi. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Bạch Thành." Vu Chính đáp.

Ông chủ ngạc nhiên: "Từ lúc nào vậy?"

"Chính là vừa nãy." Vu Chính thành thật trả lời.

Ông chủ mím môi, sững sờ hồi lâu mới hỏi: "Báo thù xong rồi à?"

Vu Chính buông ly rượu xuống, gắp thức ăn: "Ừm, sắp rồi, chỉ là chuyện mấy ngày nữa thôi."

Nghe vậy, ông chủ nhíu mày: "Cậu nói xem, phí hoài bao nhiêu năm như vậy, có đáng không?"

Vu Chính cười nhạt: "Cả đời người, cái gì là đáng, cái gì là không đáng?"

Vu Chính ở lại quán rượu uống đến tận rạng sáng. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, loạng choạng đứng dậy: "Muộn rồi, tôi phải đi đây."

Ông chủ vươn tay đỡ anh: "Để tôi tiễn cậu."

Vu Chính xua tay: "Không cần đâu."

"Bạn bè một chặng đường, tiễn cậu ra bắt xe là được chứ gì."

Vu Chính khẽ cười: "Được."

Nói xong, anh để mặc cho ông chủ dìu ra ngoài. Khi sắp ra khỏi phòng, Vu Chính bỗng dưng tỉnh táo hẳn, giơ chân đá mạnh vào bụng ông chủ.

Ông chủ hoàn toàn không ngờ Vu Chính lại ra tay với mình, mất đà ngã dúi dụi xuống đất.

"Vu Chính, chết tiệt..."

Chưa kịp để ông chủ nói hết, Vu Chính đã bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Ông chủ bò dậy, đập cửa ầm ầm.

Vu Chính đứng ngoài cười khẽ: "Bữa nay tôi quỵt tiền rượu, lần sau đến tính chung."