Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Cát Châu, linh cảm mách bảo Tiểu Cửu rằng chuyện chẳng lành.
Anh do dự vài giây, liếc nhìn chiếc khăn trong tay Cát Châu, rồi vẫn đưa tay nhận lấy, vẻ mặt lạnh tanh: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
Cát Châu cười nói: “Anh Cửu, anh có thể dạy tôi cái này được không?”
Cát Châu vừa dứt lời, Tiểu Cửu liền nhìn bao cát trước mặt: “Đánh quyền ư?”
Cát Châu gật đầu lia lịa: “Vâng.”
“Khó đấy.”
“Anh nghĩ tôi không có căn bản ư? Anh Cửu, tôi nói cho anh biết, thực ra tôi cũng có chút võ nghệ, tuy so với anh thì kém một chút, nhưng nếu so với người ngoài…”
Chưa kịp dứt lời, Tiểu Cửu đã cắt ngang: “Không phải vấn đề võ công, mà là cậu không kiên trì nổi đâu.”
“Anh coi thường tôi à?”
Tiểu Cửu liếc nhìn Cát Châu, không nói gì, nhưng rõ ràng là đang nghĩ như vậy.
Cát Châu tức tối, bắt đầu cởi cúc áo, cởi áo ra, khoe cơ bắp với Tiểu Cửu.
Cát Châu chỉ vào bắp tay mình, đầy tự tin: “Anh Cửu, anh thấy chưa?”
Tiểu Cửu: “…”
Để chứng minh bản thân trước mặt Tiểu Cửu, Cát Châu đã “trình diễn” toàn diện cho anh xem, từ mặt trước, mặt sau, mặt bên trái, mặt bên phải.
Trình diễn xong, Cát Châu nhìn Tiểu Cửu: “Anh Cửu, thế nào? Có tiềm năng không?”
Tiểu Cửu nhíu mày, giật lấy chiếc áo đang vắt trên tay Cát Châu, ném lên đầu cậu ta, che khuất tầm nhìn: “Nhảm nhí.”
Nói xong, Tiểu Cửu quay người bỏ đi.
Cát Châu bị trùm kín đầu, loay hoay một lúc mới kéo được áo xuống, quay đầu hét về phía Tiểu Cửu: “Anh Cửu, anh chạy cái gì, vóc dáng tôi không đẹp sao?”
Tiểu Cửu nghe vậy, không đáp, bước nhanh hơn.
Nhìn bóng lưng Tiểu Cửu chạy trối chết, Cát Châu quay sang nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính: Vóc dáng đẹp mà, chuẩn “mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì cơ bắp cuồn cuộn”.
…
Ngày thứ hai Châu Dị về nhà tĩnh dưỡng, mấy lão cáo già ở trụ sở chính Châu thị đã đến nhà thăm hỏi.
Từng người một tỏ vẻ cung kính, nhưng trong mắt lại toàn là toan tính.
“Châu tổng, Lục Mạn đã chết rồi, cậu định khi nào tiếp quản Châu thị?”
Châu Dị mặc áo ngủ rộng thùng thình, dựa người vào sofa, nhàn nhã uống cà phê, khóe môi khẽ nhếch lên: “Khi nào tôi nói là muốn tiếp quản Châu thị?”
Châu Dị vừa dứt lời, sắc mặt mấy lão cáo già liền cứng đờ, nhìn nhau.
Vài giây sau, một vị quản lý lên tiếng: “Châu tổng, ý cậu là gì?”
Châu Dị cười khẽ: “Tôi đã bán cổ phần trong tay cho dì cả từ lâu rồi, dì cả đã mất, anh cả tôi vẫn còn, đương nhiên là do anh ấy tiếp quản Châu thị.”
“Châu tổng, trước đây cậu không nói như vậy.”
Châu Dị nhướng mày: “Trước đây tôi nói gì với mọi người? Tôi nói tôi muốn tiếp quản Châu thị sao?”
Quản lý: “…”
Châu Dị quả thực chưa từng nói muốn tiếp quản Châu thị, từ trước đến nay đều là bọn họ nói muốn đề cử anh làm CEO Châu thị.
Mỗi lần bọn họ nói như vậy, anh đều chỉ cười mà không đáp, khiến bọn họ tưởng rằng anh ngầm đồng ý.
Châu Dị vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách liền trở nên căng thẳng.
Vài phút sau, một vị quản lý lên tiếng: “Châu tổng, cậu làm như vậy có phải hơi vô tình không?”
“Ồ?” Châu Dị cười khẩy.
“Lục Mạn là do chúng tôi tố cáo nên mới bỏ trốn, cuối cùng còn bị lão Châu tổng giết chết, bây giờ Châu Diên tiếp quản Châu thị, sao có thể đối xử tốt với mấy lão già chúng tôi chứ?”
Nói xong, vị quản lý tức giận nhìn Châu Dị.
Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm sâu, anh ta chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, nhìn lại đối phương: “Những chuyện ông nói có liên quan gì đến tôi?”
Vị quản lý nghẹn lời: “…”
“Với tính cách của Châu Diên, tôi khuyên mấy vị sau khi rời khỏi đây thì nên về nhà chọn sẵn cho mình một cỗ quan tài thật đẹp đi.”
Sắc mặt mấy vị quản lý tái mét: “Châu tổng, cậu đang qua cầu rút ván đấy à?”
Đôi môi mỏng của Châu Dị cong lên, trông như đang cười, nhưng trong mắt lại là sự lạnh lùng đáng sợ: “Có sao?”