Khương Nghênh không ngờ rằng việc Châu tam gia bị hủy dung lại liên quan đến Tô Vân.
Cô đột nhiên nhớ đến câu nói của Nhiếp Chiêu: “Nếu không phải là tôi, em đã bị ông cụ kia giết chết từ lâu rồi.”
Cô chưa bao giờ để tâm đến lời nói của Nhiếp Chiêu, giờ xem ra, có lẽ ông ta đã nói thật.
Ngô Tiệp vừa dứt lời, thấy Khương Nghênh chìm vào suy tư, bà ta đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Ta cũng không rõ tình hình cụ thể, ta chỉ biết mẹ con phóng hỏa là do bị ông cụ nhà họ Châu xúi giục, còn vì sao bà ấy lại nghe lời ông ta thì ta không biết.”
Ngô Tiệp không biết, nhưng Khương Nghênh lại rất rõ ràng.
Lý do Tô Vân bị ông cụ nhà họ Châu lợi dụng chắc chắn có liên quan đến Khương Tân Viễn.
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Ngô Tiệp: “Tại sao mẹ lại nói những chuyện này với con?”
“Cứ coi như ta vẫn còn chút lương tâm.”
“Con sẽ ghi nhớ ơn này của mẹ, nhưng con sẽ không nói giúp mẹ trước mặt A Dị.”
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp bất chợt cười: “Con bé này, sao lại không đi theo lẽ thường vậy? Những cô gái khác gặp phải tình huống này, chẳng phải nên cố gắng vun vén cho mẹ con chúng ta, để lấy tiếng thơm sao?”
“Con không cần cái tiếng thơm hão huyền đó.”
Ngô Tiệp: “…”
Khương Nghênh thản nhiên nói: “Thật lòng yêu một người, thật lòng muốn tốt cho một người, nên đối xử tốt với họ theo cách khiến họ cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất, chứ không phải theo cách mình cho là tốt.”
Ngô Tiệp mím môi: “A Dị không chọn nhầm người.”
Khương Nghênh không thừa nhận cũng không phản bác.
Ngô Tiệp đứng dậy, đi đến đầu giường cầm lấy điện thoại di động, đặt vé máy bay trước mặt Khương Nghênh: “Ba giờ chiều nay ta bay…”
Nói đến đây, Ngô Tiệp im bặt, cười gượng gạo: “Thôi, ta không nói cho con biết ta sẽ đi đâu, dù sao con cứ yên tâm, ta sẽ không quay lại nữa.”
“Lát nữa để Tiểu Cửu đưa mẹ ra sân bay.”
“Ta tự bắt xe là được.”
Nghe vậy, Khương Nghênh đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Mẹ có nửa tiếng để thu dọn đồ đạc, Tiểu Cửu sẽ đợi mẹ ở dưới lầu.”
Ngô Tiệp ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Con vẫn không tin ta sao?”
Khương Nghênh liếc nhìn Ngô Tiệp: “Con sẽ không đánh cược vào lòng người.”
Ngô Tiệp: “…”
…
Rời khỏi khách sạn, Khương Nghênh gọi điện cho Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu lập tức bắt máy, Khương Nghênh thản nhiên nói: “Lát nữa cậu đưa Ngô Tiệp ra sân bay, tận mắt nhìn bà ấy qua cửa kiểm soát an ninh.”
“Vâng, Châu phu nhân.”
“Tiểu Cửu, vất vả cho cậu tuần này rồi.”
“Không vất vả ạ.”
So với lúc cậu ta đi theo Tần Trữ, công việc này nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cúp điện thoại với Tiểu Cửu, Khương Nghênh lái xe về công ty, trên đường đi, cô nhớ đến lời Ngô Tiệp nói, lông mày khẽ nhíu lại.
Châu tam gia bị hủy dung có liên quan đến Tô Vân.
Châu tam gia muốn giết cô, là muốn “con trả nợ thay mẹ” sao?
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại di động Khương Nghênh vừa để lên bảng điều khiển bỗng đổ chuông.
Khương Nghênh liếc nhìn, khi thấy tên Sầm Hảo trên màn hình, cô nhướng mày, đưa tay cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe: “A lô, Sầm Hảo.”
Từ sau lần gặp mặt ở bệnh viện, Sầm Hảo chưa từng liên lạc với cô.
“Khương Nghênh, bây giờ cô có bận không? Cô có thể giúp tôi một việc được không?” Sầm Hảo hỏi.
“Không bận, cần tôi giúp gì cô cứ nói.”
“Cô có thể đến bệnh viện đón tôi không? Tôi sẽ nói trực tiếp với cô, nói qua điện thoại không rõ ràng được.”
Nghe vậy, Khương Nghênh không hỏi nhiều: “Được, nửa tiếng nữa tôi đến.”
“Khương Nghênh, cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
Cúp điện thoại, Khương Nghênh rẽ vào ngã tư tiếp theo, quay đầu xe, lái về phía bệnh viện.
…
Khi Khương Nghênh lái xe đến bệnh viện, Sầm Hảo đã chống nạng xuống lầu, đứng chờ cô ở bậc thang.
Thấy vậy, Khương Nghênh vội vàng xuống xe đỡ cô ấy: “Chân cô còn chưa khỏi, sao lại tự mình xuống đây?”
Sầm Hảo cười đáp: “Để tiết kiệm thời gian.”
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Trong mắt Sầm Hảo lóe lên tia ranh mãnh: “Đến nhà hát nhỏ Nam Thành.”
Đây là lần đầu tiên Khương Nghênh nhìn thấy Sầm Hảo có biểu cảm khác ngoài vẻ dịu dàng, cô mỉm cười: “Ừm.”
Khương Nghênh dìu Sầm Hảo lên ghế phụ, sau khi cô ấy thắt dây an toàn, Sầm Hảo lấy từ trong túi ra một chiếc USB đưa cho Khương Nghênh: “Khương Nghênh, lát nữa đến nhà hát rồi, cô vào hậu trường đưa chiếc USB này cho một người đàn ông tên Trịnh Vĩ.”
Khương Nghênh nhận lấy USB: “Được.”
“Hôm nay, người phụ nữ khiến tôi bị thương ở chân tham gia vòng chung kết.”
Khương Nghênh hiểu ý ngay, nhướng mày, trong lòng càng thêm có thiện cảm với Sầm Hảo.
Dịu dàng nhưng không nhu nhược, hơn nữa còn rất thông minh, có thể tự mình báo thù khi bản thân đang ở thế yếu, quả thật rất hiếm có.