Ngay sau đó là giọng nói hóng hớt của Bùi Nghiêu: “Lúc nào? Vừa nãy sao?”
Tần Trữ: “…”
Châu Dị cười khẩy, chống tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường: “Nếu ông muốn nói chuyện này, tôi hết buồn ngủ rồi đấy.”
Tần Trữ liếc nhìn Châu Dị, sau đó quay sang nhìn Bùi Nghiêu đang ngồi ở góc phòng trên giường gấp.
Bùi Nghiêu hiểu ý Tần Trữ, chủ động giải thích: “Tôi không yên tâm về Châu Dị nên tối nay ở lại chăm sóc ông ấy.”
Tần Trữ lạnh lùng hỏi: “Sao ông lại ngủ ở góc tường?”
“Tôi tự mình chuyển giường gấp vào đấy, góc tường dễ bị bỏ qua, người bình thường sẽ không phát hiện ra.”
“Hửm?”
Bùi Nghiêu nghiêm túc nói: “Châu Dị miệng lưỡi độc ác như vậy, đắc tội với biết bao nhiêu người, lỡ đâu có người ám sát ông ấy ban đêm thì sao? Tôi phải tìm một chỗ khuất để trốn chứ.”
Nói xong, Bùi Nghiêu duỗi người: “Tôi chăm sóc ông ấy là vì nể mặt Nghênh Nghênh.”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Tần Trữ liền cười khẩy: “Rốt cuộc là nể mặt ai, trong lòng chúng ta đều rõ.”
Nghe Tần Trữ nói vậy, Bùi Nghiêu hơi lúng túng, ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề: “Rốt cuộc chuyện giữa ông với cô giáo Sầm là sao? Không phải trước đây ông còn nói hai người không hợp sao?”
Nhắc đến Sầm Hảo, nụ cười trên mặt Tần Trữ biến mất: “Say rượu loạn tính.”
Bùi Nghiêu cười giễu cợt: “Đừng có giở trò đó ra, tửu lượng của ông thế nào, người khác không biết, tôi với Châu Dị còn không rõ sao?”
Tần Trữ im lặng một lúc, sau đó lại lấy một điếu thuốc từ trong bao ra châm lửa, rít hai hơi, kể lại toàn bộ sự việc.
Tần Trữ vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền cười phá lên: “Cái gì? Trịnh Vĩ là em trai cô Sầm sao?”
Tần Trữ sa sầm mặt: “Ừm, em trai ruột.”
“Cảm giác đánh em vợ thế nào?”
Tần Trữ lạnh lùng nhìn Bùi Nghiêu: “Châu Dị có bị ám sát tối nay hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết, chắc chắn ông sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Bùi Nghiêu cười cợt: “Tôi sợ chết sao? Ba mươi năm sau lại là một hảo hán.”
Tần Trữ xoay xoay cổ tay: “Được thôi, vừa hay tôi đang có lửa giận không biết trút vào đâu, ông đừng có trốn.”
Nói xong, Tần Trữ đứng dậy đi về phía Bùi Nghiêu.
Thấy vậy, Bùi Nghiêu nhảy khỏi giường, chân trần chạy trốn, miệng không ngừng chửi thề.
Dù là phòng bệnh VIP, diện tích cũng có hạn, chạy chưa được nửa vòng, Tần Trữ đã túm lấy cổ áo Bùi Nghiêu, ném anh ta lên giường.
Bùi Nghiêu cuộn tròn người lại, cười cầu xin: “Tần Trữ, à không, Tần đại ca, Tần thúc thúc, tôi sai rồi, thật đấy, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi…”
Tần Trữ tiến lên, chống một chân lên giường, nhếch mép cười: “Bây giờ mới biết thì muộn rồi!”
Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị: “Châu Dị, chúng ta là anh em, ông không thể thấy chết không cứu chứ!”
Châu Dị đổi tư thế ngồi, thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ nhắm mắt lại.”
Nói xong, Châu Dị liền nhắm mắt.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Bùi Nghiêu vang vọng khắp phòng bệnh.