Vài phút sau, Bùi Nghiêu xuất hiện ở văn phòng của Kỷ Trác.
Kỷ Trác đang ngồi trước bàn làm việc, trên tay mân mê một chuỗi tràng hạt, có thể thấy chuỗi tràng hạt đó đã được anh ta mân mê rất lâu đến nỗi sáng bóng lên.
Nhìn thấy Bùi Nghiêu, Kỷ Trác đeo chuỗi tràng hạt vào tay, dựa lưng vào ghế, cười khẩy: “Không phải nói nhớ tôi sao? Sao lại trông hung dữ vậy?”
“Nhớ quá đấy.” Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi.
“Yêu nên hận sao?”
“Ông có nghĩ đến khả năng là vì ghen nên hận không?”
Kỷ Trác trêu chọc: “Món ăn à?”
“Ông nghĩ sao?”
Kỷ Trác cong môi cười, giả vờ như vừa mới hiểu ra: “Con người à! Khúc tổng ư?”
Kỷ Trác vừa dứt lời, Bùi Nghiêu định trả lời thì điện thoại di động trong túi bỗng đổ chuông.
Bùi Nghiêu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, khi thấy tên Khúc Tích trên màn hình, anh ta khựng lại, nhìn Kỷ Trác: “Lát nữa tôi tính sổ với ông.”
Nói xong, Bùi Nghiêu vừa đi ra khỏi bàn làm việc vừa nhấn nút nghe: “Alo.”
Cánh cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Kỷ Trác liền chậm rãi nói: “Trên đời này, vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn.”
…
“Alo.” Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích đã lên tiếng, giọng nói say mèm: “Anh về nhà rồi à?”
“Chưa.” Bùi Nghiêu trầm giọng đáp.
“Anh… đang ở đâu?” Khúc Tích ợ rượu.
Bùi Nghiêu không trả lời, ngược lại hỏi: “Bên em xong rồi à?”
Khúc Tích thở dài: “Xong rồi, không đàm phán thành công.”
“Xuống lầu đi, anh đang ở cửa.”
…
Một lúc sau, Bùi Nghiêu đứng ở cửa khách sạn Vạn Hào, Khúc Tích cầm túi xách đi đến bên cạnh anh ta.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Nghiêu quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Tích đang loạng choạng, anh ta nhíu mày: “Không đàm phán thành công mà uống nhiều rượu vậy sao?”
Khúc Tích đưa tay ra, đưa túi xách cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu liếc nhìn, sau đó nhận lấy: “Uống bao nhiêu rồi?”
Khúc Tích giơ hai ngón tay lên lắc lắc: “Hai chai rượu trắng.”
Nghe Khúc Tích nói vậy, sắc mặt Bùi Nghiêu sa sầm, không nói gì.
Thấy Bùi Nghiêu im lặng, Khúc Tích loạng choạng bước về phía trước hai bước, đến gần anh ta.
Nhìn thấy Khúc Tích tiến lại gần, tim Bùi Nghiêu đập thình thịch: “Đưa em về đâu?”
Khúc Tích nhích đôi giày cao gót, giẫm một chân lên giày da của Bùi Nghiêu, ngẩng đầu lên: “Em muốn đến nhà anh.”