Châu Dị cố ý nhấn mạnh chữ "vào" cuối câu, nghe thật mê hoặc.
Nếu anh là phụ nữ, chắc chắn cảnh tượng lúc này sẽ được coi là vô cùng quyến rũ.
Khương Nghênh vốn đang đứng, nghe thấy lời Châu Dị nói, không những không tiến lên mà còn dựa người vào khung cửa phòng tắm.
Thấy vậy, Châu Dị nhướng mày: "Hửm?"
Khương Nghênh: "Tiếp tục."
Ngón tay Châu Dị đặt trên khóa thắt lưng gõ nhẹ: "Vẫn chưa đủ à?"
Khương Nghênh mỉm cười: "Còn lâu mới đủ."
Châu Dị: "..."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị im lặng một thoáng, rồi bất chợt bật cười. Anh buông tay khỏi vòng eo thon gọn, lướt nhẹ lên chiếc yết hầu gợi cảm, rồi chậm rãi lần từng ngón tay xuống, dừng lại ở vùng bụng dưới.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào Châu Dị, không chớp mắt.
Lần đầu tiên cô biết thế nào là "thèm thuồng".
Phải nói, để Châu Dị làm giám đốc công ty truyền thông quả là "lãng phí" nhân tài.
Châu Dị nhìn Khương Nghênh, nhướn mày: "Đủ chưa?"
Khương Nghênh: "Anh học mấy trò này ở đâu vậy?"
Châu Dị trầm giọng cười: "Có đủ hấp dẫn không?"
Khương Nghênh mím môi không đáp, hơi thở có chút gấp gáp.
Ngón tay Châu Dị đặt trên bụng dưới vừa xoa tròn vừa vuốt ve cơ bụng của mình, giây tiếp theo, ngón tay dừng lại, trượt xuống phần dưới rồi nhẹ nhàng cởi thắt lưng.
Tiếng "cạch" giòn tan vang lên, khiến Khương Nghênh tê dại.
Châu Dị cúi đầu cởi thắt lưng, nhướng mắt nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh lại nheo mắt: "Hửm?"
Châu Dị khẽ nhếch môi: "Giám đốc Khương, đang xem kịch hay à?"
Khương Nghênh mỉm cười: "Cũng đẹp mắt đấy."
Nói xong, Khương Nghênh dừng lại vài giây, rồi bổ sung thêm một câu: "Quyến rũ."
Nghe thấy lời Khương Nghênh nói, Châu Dị bật cười, đứng thẳng dậy, đi thẳng đến trước mặt Khương Nghênh.
Khương Nghênh lướt mắt xuống chiếc quần tây đang treo hờ hững trên hông Châu Dị, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Châu Dị một tay đặt lên eo Khương Nghênh, kéo mạnh cô vào lòng.
Khương Nghênh hít một hơi, Châu Dị trêu chọc: "Giám đốc Khương, có phải em "bất lực" không?"
Khương Nghênh: "Anh nghĩ có khả năng không?"
Châu Dị cười gian: "Phụ nữ không thể nói mình "bất lực" à?"
Khương Nghênh khẽ hé đôi môi đỏ mọng, từng tiếng một thốt ra: "Em chưa từng nói mình "bất lực"."
Khương Nghênh nói xong, một tay đang buông thõng bên hông đặt lên ngực Châu Dị, nhón chân cắn lên yết hầu anh: "Chồng ơi, tối nay... đừng tha cho em."
Khương Nghênh vừa dứt lời, yết hầu Châu Dị liền chuyển động lên xuống, anh đẩy Khương Nghênh vào tường, cúi đầu hôn xuống.
Khương Nghênh ngẩng đầu đón nhận nụ hôn, bàn tay mềm mại như không xương của cô lướt nhẹ từ ngực anh xuống.
Cảm nhận được động tác của Khương Nghênh, Châu Dị bỗng thấy một luồng nhiệt nóng rực bốc lên trong bụng.
Châu Dị thở hổn hển: "Vợ à."
Khương Nghênh: "Bình tĩnh nào, đêm còn dài."
Đêm còn dài, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên bóng hình hai người đang quấn quýt, nhấp nhô nơi góc phòng.
Mãi cho đến khi trời hửng sáng, Khương Nghênh mới từ góc tường được chuyển lên giường, cả người ướt đẫm, eo thon bị Châu Dị ôm chặt nâng lên.
Khương Nghênh cắn vào vai anh, mắng.
Châu Dị bật cười: "Vợ à, bình tĩnh nào, đêm còn dài."
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh ngủ một mạch đến tận trưa, nếu không phải tiếng chuông điện thoại đầu giường vang lên, có lẽ cô còn chìm sâu trong giấc ngủ thêm một lúc nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Khương Nghênh theo phản xạ đưa tay mò lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, lướt màn hình rồi nhấn nút nghe: "A lô."
Trước khi cất lời, Khương Nghênh chẳng cảm thấy điều gì bất thường.
Nhưng vừa cất tiếng, Khương Nghênh mới giật mình nhận ra giọng nói của mình khàn đặc, thậm chí còn mang theo chút nũng nịu sau một đêm mệt nhoài.
Tim Khương Nghênh bỗng thắt lại, cơn buồn ngủ mơ màng cũng tan biến trong phút chốc.
Đầu dây bên kia rõ ràng cũng ngỡ ngàng trước giọng nói của Khương Nghênh, một lúc sau mới lắp bắp lên tiếng: "Giám đốc Khương... chị vẫn chưa dậy ạ?"
Người gọi điện là Kiều Nam.
Khương Nghênh cử động người, toàn thân đau nhức, đáp: "Ừm."
Tuy Kiều Nam chưa từng yêu đương, nhưng cũng là người trưởng thành, phản ứng của Khương Nghênh lúc này khiến cô không khỏi liên tưởng đến chuyện ấy.
Kiều Nam vốn đã "chèo thuyền" Khương Nghênh và Châu Dị, lúc này còn mỉm cười đầy ẩn ý qua điện thoại: "Ồ, vậy giám đốc Khương cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ. Thật ra tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là sáng nay không thấy chị đi làm nên hơi tò mò, gọi điện hỏi thăm một chút thôi."
Khương Nghênh: "..."
Kiều Nam nói xong, cũng không đợi Khương Nghênh trả lời, vội vàng cúp điện thoại.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, dù không nhìn thấy Kiều Nam nhưng cũng có thể hình dung ra biểu cảm của cô ấy lúc này.
Lấy lại bình tĩnh sau vài giây, Khương Nghênh đưa điện thoại ra khỏi tai, định đặt lên tủ đầu giường thì chợt nhận ra có một tin nhắn chưa đọc.
Khương Nghênh chạm vào màn hình, tin nhắn của Khúc Tích hiện ra: Giới trẻ bây giờ đúng là, sáng ngủ trưa mệt tối khỏe.
Khương Nghênh trả lời:?
Khúc Tích: Bà vừa mới dậy á??
Khương Nghênh: Ừm.
Khúc Tích: Xong rồi, đầu óc của tôi thật đen tối..