Nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Cửu, Châu Dị gõ nhẹ ngón tay lên màn hình: Không cần quan tâm.
Châu Dị vừa gửi tin nhắn đi, Tiểu Cửu đã lập tức trả lời: Vâng.
Cất điện thoại, Châu Dị ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chiêu đang ngồi đối diện, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Hửm?”
Nhiếp Chiêu bằng tuổi Châu Dị, Châu Dị luôn cho rằng anh ta chỉ là "bình phong" cho Châu tam gia, chẳng ngờ hai người lại thật sự là cha con.
Châu Dị vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu cầm tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, khẽ cười: “Nếu không phải con ruột, cậu nghĩ ông ta sẽ dung túng tôi lâu như vậy sao?”
Nói rồi, Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Ông ta không phải không dám động đến tôi, mà là sợ tuyệt tự."
Châu Dị nhướng mày, không đồng ý cũng không phản đối.
Bên kia, trợ lý Trần bị hai chiếc xe bám riết suốt quãng đường.
Khi xe gần đến Châu thị Media, bỗng điện thoại trong túi anh ta đổ chuông.
Trợ lý Trần kết nối bluetooth trên xe, một giọng nói xa lạ vang lên: "Trợ lý Trần, phiền anh dừng xe vào lề đường, ông chủ chúng tôi muốn nói chuyện."
Trợ lý Trần: “Ông chủ của các người là ai?”
Đầu dây bên kia nói: "Hình như hôm nay Nhậm tiểu thư đã về Bạch Thành."
Trợ lý Trần im lặng, giây tiếp theo, anh ta xoay vô lăng, tấp xe vào lề đường.
Trợ lý Trần vừa dừng xe, hai chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.
Khoảng nửa phút sau, có tiếng gõ cửa sổ xe của trợ lý Trần.
Trợ lý Trần liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Bên ngoài là hai người đàn ông lực lưỡng, trông như vệ sĩ. Họ không nói gì nhiều, chỉ làm động tác “mời”.
Trợ lý Trần bước đến trước chiếc xe dẫn đầu, cúi người lên xe.
Vừa bước lên xe, người vệ sĩ ngồi ghế lái liền quay đầu lại: “Trợ lý Trần, xin lỗi, chúng tôi đành phải dùng cách này để mời anh đến nhà làm khách.”
Trợ lý Trần vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, đừng làm phiền bạn gái tôi."
“Chỉ cần anh hợp tác, chúng tôi nhất định sẽ không làm khó Nhậm tiểu thư.”
Trợ lý Trần: "Chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, thì mọi chuyện đều có thể bàn bạc."
“Chuyện này anh yên tâm, ông chủ chúng tôi làm ăn chân chính.”
Một tiếng sau, xe quay trở lại nhà cũ họ Châu.
Vệ sĩ ngồi ở ghế lái nhìn vệ sĩ bên cạnh trợ lý Trần qua gương chiếu hậu, ra hiệu.
Vệ sĩ hiểu ý, đẩy cửa xuống xe: “Trợ lý Trần.”
Trợ lý Trần mỉm cười: “Hóa ra là Châu tam gia tìm tôi.”
Vệ sĩ: “Mời anh.”
Vệ sĩ dẫn trợ lý Trần vào nhà, lúc này Châu tam gia đang ở trong sân cắt tỉa cây cối.
Vệ sĩ dẫn đầu bước nhanh đến trước mặt Châu tam gia, cung kính báo cáo: "Châu tam gia, người đã được đưa đến ạ."
Châu tam gia vẫn tiếp tục công việc dang dở, không ngẩng đầu lên: "Thuận lợi hơn mong đợi đấy."
Vệ sĩ dẫn đầu: “Ý của ông là…”
Châu tam gia im lặng, đưa kéo cho người giúp việc bên cạnh, rồi nhận khăn mặt từ một người khác lau tay. Ông xoay xe lăn lại, nhìn trợ lý Trần, chậm rãi nói: "Trợ lý Trần, đã lâu không gặp."
Trợ lý Trần: “Châu tam gia.”
Châu tam gia: "Có vẻ như trợ lý Trần chẳng hề ngạc nhiên khi tôi cho người đưa cậu đến đây nhỉ."
Trợ lý Trần điềm nhiên đáp: "Quả thật là không bất ngờ, trước đây ông cũng đã từng cho người liên lạc riêng với tôi vài lần rồi."
Châu tam gia cười: “Liên lạc riêng thì liên lạc riêng, thấy trợ lý Trần bình tĩnh như vậy, khiến tôi nghi ngờ có phải cậu và A Dị đã giăng bẫy gì cho tôi không…”
Dứt lời, Châu tam gia nhìn chằm chằm trợ lý Trần, không để lọt bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt anh ta.
Trợ lý Trần đứng nghiêm, không có gì khác thường:"Châu tam gia, nếu ông không tin tôi, tại sao lại nhất quyết muốn hợp tác?"