Nhiếp Chiêu chọn viện dưỡng lão nơi mẹ anh ta đang ở làm địa điểm, Châu Dị lập tức hiểu rõ ý đồ của anh ta.
Chẳng qua là muốn để mẹ Nhiếp tận mắt chứng kiến kẻ từng làm hại mình phải trả giá đắt.
Nhiếp Chiêu nói xong, hai người lại nói chuyện thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Châu Dị cúi người lên xe.
Mười giờ ở viện dưỡng lão Tây Giao.
Khi Châu Dị đến nơi, Nhiếp Chiêu đã có mặt từ bao giờ.
Hai người gặp nhau, Châu Dị sải bước đến gần: “Tình hình thế nào?”
Nhiếp Chiêu trong bộ đồ đua, cúi người chống tay lên lan can, điếu thuốc kẹp giữa môi, gương mặt lạnh tanh: "Mẹ tôi muốn gặp ông ta lần cuối."
Nghe vậy, Châu Dị cau mày, lo lắng có điều bất trắc: “Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Nhiếp Chiêu đưa tay gạt tàn thuốc: “Không đâu.”
Dứt lời, Nhiếp Chiêu nghiêng đầu nhìn Châu Dị, cười lạnh lùng: "Yên tâm đi, tôi đã lên kế hoạch bao nhiêu năm nay, chờ đợi chính là ngày hôm nay, không đời nào để ông ta sống mà rời khỏi đây."
Ở một nơi khác, bên trong căn phòng của mẹ Nhiếp.
Châu tam gia được vệ sĩ đẩy vào phòng trên chiếc xe lăn.
Mẹ Nhiếp đang ngồi bên bàn trà, thong thả pha trà. Bà mặc một chiếc váy lụa tơ tằm thanh nhã, tóc búi cao cài bằng trâm gỗ đàn hương đỏ, toát lên vẻ dịu dàng mà cao quý.
Nhìn thấy Châu tam gia bước vào, mẹ Nhiếp cũng không đứng dậy, chỉ thản nhiên hỏi: “Uống trà không?”
Châu tam gia siết chặt tay vịn của xe lăn, khàn giọng hỏi: “Trà gì?”
Mẹ Nhiếp: “Trà hoa nhài, không phải loại ông thích.”
Châu tam gia: “Cho tôi một ly.”
Mẹ Nhiếp rót trà: “Lâu rồi không gặp, khẩu vị của ông thay đổi rồi sao?”
Châu tam gia nuốt khan, nhìn mẹ Nhiếp như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng, ánh mắt hướng xuống đôi tay đang pha trà của bà.
Cách pha trà của mẹ Nhiếp rất thuần thục và tao nhã.
Một lúc sau, một ly trà hoa nhài được pha xong, đặt trên bàn trà.
Vệ sĩ nhìn thấy vậy, liền bước đến gần.
Bất ngờ thay, vệ sĩ vừa bước đi được hai bước đã bị Châu tam gia giơ tay ra hiệu dừng lại: "Ra ngoài chờ."
Vệ sĩ cung kính đáp: “Vâng, ông ba.”
Sau khi vệ sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Châu tam gia và mẹ Nhiếp.
Mẹ Nhiếp ngẩng đầu nhìn Châu tam gia, chậm rãi nói: "Giờ chỉ còn hai chúng ta, ông không cần phải giả vờ nữa."
Châu tam gia hít một hơi thật sâu, chống hai tay vào tay vịn của xe lăn, từ từ đứng dậy. Ông bước vững vàng đến bàn trà, cúi người xuống, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, rồi thốt lên: "Trà ngon."
Mẹ Nhiếp: "Cái lớp da giả trên mặt ông, đeo có thấy khó chịu không?"
Châu tam gia khựng lại, siết chặt quai hàm, đưa tay gỡ lớp da giả che đi vết sẹo trên mặt.
Bên dưới lớp da giả, hiện ra một khuôn mặt không khác gì người thường.
Dòng dõi nhà họ Châu quả nhiên đều tuấn tú. Dù tuổi tác đã cao, thời gian đã hằn những dấu vết trên gương mặt, nhưng khi đứng giữa đám đông, ông ta vẫn rất nổi bật.
Làm xong tất cả, Châu tam gia trầm giọng hỏi: “Hài lòng chưa?”
Mẹ Nhiếp: “Ngồi xuống uống trà đi.”
Dù vẫn thường xuyên tập luyện khi ở một mình, nhưng việc phải ngồi xe lăn trong thời gian dài khiến Châu tam gia không tránh khỏi sự yếu ớt so với người bình thường.
Mẹ Nhiếp vừa dứt lời, Châu tam gia liền bước đến chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống: "Từ khi bà chuyển đến đây, đây là lần thứ ba tôi được gặp bà."
Mẹ Nhiếp thong thả rót trà vào tách của Châu tam gia bằng chiếc ấm tử sa: "Còn chủ động tìm đến ông, thì đây là lần thứ hai."
Nghe vậy, Châu tam gia nín thở: “Lần đầu tiên, tôi…”
Châu tam gia chưa kịp nói hết câu thì mẹ Nhiếp đã ngắt lời: "Ông thừa biết A Chiêu dụ ông đến viện dưỡng lão này là có mục đích gì."