Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 704: Trái tim sắt đá



Bố Sầm nói xong, nghiêng đầu nhìn Tần Trữ, lạnh lùng gật đầu, sau đó sải bước rời đi.

Tần Trữ đứng thẳng lưng, sau khi bố Sầm đi khuất, anh cúi đầu nhìn xuống đất, im lặng không nói.

Sầm Hảo tiễn bố Sầm vào phòng riêng, sau đó quay đầu nhìn Tần Trữ.

Người đàn ông lúc nào cũng kiêu ngạo, hống hách, giờ phút này lại trông khiêm tốn và dè dặt, quan sát kỹ hơn thì có thể nhận ra, rõ ràng là anh đang chịu ấm ức nhưng không nói ra.

Tính cách của bố Sầm, người khác không biết nhưng Sầm Hảo lại rõ như lòng bàn tay.

Bố Sầm biết Tần Trữ thích cô, ông ấy không đồng ý, chắc chắn sẽ không nể mặt Tần Trữ.

Sầm Hảo bỗng thấy chột dạ, cô mím môi, lên tiếng: “Tần… anh Tần.”

Tần Trữ ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Đi thôi.”

Nói xong, Tần Trữ bước về phía trước, khi đi đến bên cạnh Sầm Hảo, anh cố ý dừng lại, đưa tay định vỗ vai cô nhưng lại rụt lại giữa chừng, trầm giọng nói, "Anh không sao."

Sầm Hảo: “Anh Tần, nếu bố em có nói gì không phải với anh, anh đừng để bụng.”

Tần Trữ: “Ừ.”

Sầm Hảo cau mày: “Bố em đối xử với ai cũng như vậy, không phải là cố ý nhắm vào anh đâu.”

Tần Trữ đáp, "Anh biết."

Nói xong, Tần Trữ mỉm cười với Sầm Hảo, ra hiệu cho cô cùng quay về phòng.

Sầm Hảo nhìn vẻ mặt không rõ vui giận của Tần Trữ, muốn nói gì đó nhưng lại sợ càng giải thích càng rối, cuối cùng cô quyết định im lặng.

Vài phút sau, hai người cùng nhau quay lại phòng riêng.

Vừa vào cửa, Trịnh Vĩ đang giới thiệu cho Châu Dị về những địa điểm du lịch ở đây.

Châu Dị đã uống hai ly rượu, vừa phụ họa Trịnh Vĩ, vừa mân mê ngón tay của Khương Nghênh dưới gầm bàn.

Thấy hai người vào cửa, ba người trong phòng riêng đều ngầm hiểu ý nhau, không ai nói gì.

Trịnh Vĩ đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên điện thoại trên bàn rung lên hai tiếng.

Trịnh Vĩ cúi đầu nhìn, là tin nhắn của "cô bạn gái hụt" đang tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác ở ngoài sảnh gửi đến: Hình như em vừa nhìn thấy anh, không biết có phải nhìn nhầm không.

Chỉ hai câu nói ngắn ngủi.

Có thể tưởng tượng được là cô gái này đã đắn đo suy nghĩ rất lâu mới dám nhắn tin.

Trịnh Vĩ cong môi, cầm điện thoại lên, cúi đầu nhắn tin: Là anh, em không nhìn nhầm.

Trịnh Vĩ vừa gửi tin nhắn đi, đối phương đã im lặng hồi lâu, khoảng năm, sáu phút sau mới dè dặt trả lời: Vậy anh có nhìn thấy em không?

Trịnh Vĩ: Nhìn thấy.

Gửi xong, Trịnh Vĩ lại cảm thấy câu trả lời của mình chưa đủ chính xác, bèn bổ sung thêm một câu: Nhìn thấy em và một người đàn ông khác đang hôn nhau.

Gửi tin nhắn này xong, Trịnh Vĩ dựa lưng vào ghế, chờ đợi lời giải thích của đối phương.

Kết quả là đợi mãi, đối phương vẫn im lặng.

Trịnh Vĩ vốn đã chuẩn bị tinh thần đứng trên lập trường đạo đức để lên án đối phương, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hồi âm, cậu ta bấm nhẹ vào màn hình, gửi một dấu hỏi chấm.

Ai ngờ, dấu hỏi chấm vừa gửi đi, cậu ta đã nhận được thông báo bị chặn.

Trịnh Vĩ: “…”

Tuy hai người không có tình cảm sâu đậm, nhưng cả hai đều đã bày tỏ muốn tiến xa hơn, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nói Trịnh Vĩ không cảm thấy ấm ức là giả.

Nhưng dù sao cũng là cậu ấm con nhà thế gia, tuy trong lòng ấm ức nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra, Trịnh Vĩ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cất điện thoại vào túi, tiếp tục nói cười vui vẻ với Chu Dị.

Bữa cơm này kéo dài gần hai tiếng, sau khi tính tiền, ra khỏi nhà hàng, trời đã sẩm tối.

Trịnh Vĩ lái xe đưa mọi người đến khách sạn, thu xếp ổn thỏa, cậu ta lén lút đi đến bên cạnh Sầm Hảo: “Chị, một người đàn ông vì chị mà lặn lội đến tận đây, chị không động lòng chút nào sao?”

Cảnh Hảo, "Em im miệng thì có ai bảo em là câm đâu."

Trịnh Vĩ bĩu môi, "Trái tim sắt đá, nói chính là loại phụ nữ như chị đấy."

Sầm Hảo trừng mắt nhìn cậu ta: “Chị chưa tính sổ với em chuyện hôm nay đâu.”

Nghe thấy vậy, Trịnh Vĩ vội vàng lùi xa Sầm Hảo ra, đưa tay lên xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, huýt sáo một giai điệu quái dị, "La la la..."