Câu nói “Hổ dữ không ăn thịt con” quả thực rất đúng với Châu tam gia.
Ông ta nói xong, ho khan hai tiếng: “Từ trước đến nay, người đối đầu với Châu Dị đều là tôi, yêu cầu này không quá đáng.”
Khương Nghênh hỏi: “Nhiếp Chiêu có biết về yêu cầu này của ông không?”
Châu tam gia cau mày: “Không cần nói với nó.”
Khương Nghênh không biểu lộ cảm xúc gì: “Cho dù Nhiếp Chiêu có biết, anh ấy cũng sẽ không nhận ân tình này của ông đâu.”
Châu tam gia nói: “Tôi không cần nó phải mang ơn. Tôi chỉ làm những gì một người cha nên làm.”
Khương Nghênh im lặng, nhìn chằm chằm vào Châu tam gia.
Vài giây sau, cô đứng dậy: “Thành giao.”
Nói xong, Khương Nghênh xoay người đi ra cửa. Khi đến gần cửa, cô đặt tay lên nắm đấm cửa, xoay nhẹ, nhưng rồi đột nhiên dừng lại: “Con cái tự có phúc phận riêng của chúng, không phải mối quan hệ nào giữa người thân cũng giống như ông và ông nội Châu. Với tính cách của Nhiếp Chiêu và Châu Dị, dù họ không thể trở thành tri kỷ, ít nhất cũng sẽ là bạn tốt của nhau.”
Châu tam gia dựa lưng vào giường, cơ thể cứng đờ, hai mắt nhìn theo bóng lưng Khương Nghênh với vẻ khó tin.
Khương Nghênh nói xong, mở cửa rời đi.
Châu tam gia siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im ỉm rất lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Lúc Khương Nghênh ra khỏi phòng bệnh, Châu Dị và Nhiếp Chiêu vẫn đang đứng bên cửa sổ.
Trên mặt Nhiếp Chiêu là nụ cười chế giễu, không biết đang nói gì với Châu Dị.
Châu Dị khẽ cười, vỗ vai anh ta: “Nghĩ thoáng ra một chút đi.”
Nhiếp Chiêu cười khẩy: “Chẳng có gì phải nghĩ thoáng cả.”
Nói xong, Nhiếp Chiêu nhìn Châu Dị: “Hôm nào rảnh, bảo Tần Trữ soạn giúp một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Tôi sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của trụ sở chính Châu thị cho cậu.”
Nghe vậy, Châu Dị nhướng mày: “Cậu muốn đẩy cái mớ hỗn độn đó cho tôi à?”
Nhiếp Chiêu cười: “Chuyện rắc rối của đại phòng các cậu, chẳng lẽ lại muốn tam phòng chúng tôi phải dọn dẹp giúp sao?”
Châu Dị: “Chúng ta là người một nhà, sao phải tính toán rạch ròi như vậy?”
Nhiếp Chiêu cười đầy ẩn ý: “Một nhà?”
Châu Dị cong môi: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Nhiếp Chiêu: “Cậu gọi tôi một tiếng chú nhỏ trước đi, để tôi được cảm nhận hơi ấm gia đình đã lâu không gặp.”
Hai người đang nói chuyện phiếm thì Nhiếp Chiêu chú ý đến Khương Nghênh đang đi tới. Cậu ta lặng lẽ ra hiệu cho Châu Dị.
Châu Dị hiểu ý, quay đầu lại, đúng lúc Khương Nghênh bước tới.
Châu Dị tự nhiên đưa tay ôm eo Khương Nghênh: “Châu tam gia nói gì với em vậy?”
Khương Nghênh thản nhiên đáp: “Không có gì.”
Là vợ chồng lâu như vậy, hai người đã có sự ăn ý nhất định. Châu Dị chỉ cần liếc mắt đã biết Khương Nghênh không muốn nói, anh siết nhẹ tay đang đặt trên eo cô: “Tình hình của Cát Châu thế nào rồi?”
Khương Nghênh: “Châu tam gia không truy cứu. Chúng ta đến đồn cảnh sát đón cậu ấy thôi.”
Châu Dị: “Được.”
Nói xong với Châu Dị, Khương Nghênh quay sang nhìn Nhiếp Chiêu.
Thấy Khương Nghênh nhìn mình, Nhiếp Chiêu cười với cô: “Lão già không ôn lại chuyện xưa với cô sao?”
Khương Nghênh thành thật đáp: “Có ôn lại.”
Nhiếp Chiêu khẽ cười, đáy mắt đầy vẻ mỉa mai.
Khương Nghênh nhìn Nhiếp Chiêu, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trên đường từ bệnh viện đến đồn cảnh sát, Khương Nghênh kể lại những chuyện xảy ra trong phòng bệnh cho Châu Dị nghe.
Châu Dị dựa người vào ghế, khẽ cười: “Không ngờ Châu tam gia cũng là người hoài niệm quá khứ."
Khương Nghênh mặt không cảm xúc: “Thay vì hoài niệm quá khứ, chi bằng hãy biết trân trọng người trước mắt.”