Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 724



Khương Nghênh gửi tin nhắn đi, nhưng Khúc Tịch không trả lời ngay.

Khi Khương Nghênh nghĩ rằng cô ấy sẽ không trả lời, thì điện thoại vừa đặt xuống đã rung lên hai tiếng.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn, tin nhắn của Khúc Tích hiện lên trên màn hình: Từ khi có Châu Dị, tôi không còn là bảo bối của bà nữa rồi, đúng không?

Khương Nghênh mỉm cười, cầm điện thoại lên: Tối nay tôi mời bà ăn cơm nhé?

Khúc Tích: Thôi được, nể tình bà biết nhận lỗi, tôi tha thứ cho bà.

Khương Nghênh:??

Khúc Tích: Không cần ngại ngùng thừa nhận đâu, tôi hiểu mà.

Nhìn tin nhắn của Khúc Tích, Khương Nghênh cười, không trả lời nữa.

Vu Bằng Đào là một tay paparazzi giỏi giang, nhận tiền của ai thì sẽ làm việc cho người đó.

Khoảng 5 giờ 30 chiều hôm đó, anh ta đăng Weibo thanh minh, nói rõ đoạn ghi âm là giả, anh ta đã đăng tin khi chưa xác minh rõ ràng, đồng thời gửi lời xin lỗi.

Bài đăng xin lỗi được viết rất chân thành, thái độ nghiêm túc, hơn nữa còn chủ động tag Nhậm Huyên.

Nửa tiếng sau, Nhậm Huyên lên tiếng đáp trả, không lợi dụng cơ hội này để lấy lòng thương hại, cũng không than thở, chỉ trả lời ngắn gọn: "Ừm, tôi biết rồi."

Sau khi Nhậm Huyên đáp lại, phần bình luận bên dưới tràn ngập tiếng cười của người hâm mộ.

[Quả nhiên là Nhậm Huyên nhà chúng ta, chỉ bốn chữ: Ừ, tôi biết rồi.]

[Ha ha ha, Nhậm Huyên quả là “dòng suối trong mát” của giới giải trí, tôi nhất định phải theo dõi cô ấy.]

[Không được rồi, tôi sắp bị Nhậm Huyên chọc cười chết rồi, lúc này cô nên ra mặt “than khổ” một chút chứ!]

Toàn là những bình luận hài hước, người không biết, còn tưởng là đã thuê "thủy quân".

Tất nhiên, ngoài những bình luận này, cũng có một số bình luận hoài nghi.

[Ồn ào như vậy? Chỉ một câu “ghi âm là giả” là xong chuyện sao?]

[Tôi ngửi thấy “mùi tiền” rồi.]

[Chắc là đã “thương lượng” xong giá cả rồi, paparazzi mà, mục đích cuối cùng cũng chỉ là tiền thôi.]

Khương Nghênh đọc lướt qua những bình luận kiểu này, sau đó tắt máy tính bảng, ném sang một bên, không bảo lão Tống xóa những bình luận này.

Khu bình luận, đặc biệt là khu bình luận của người nổi tiếng, vừa có khen vừa có chê mới là bình thường, nếu toàn là lời khen, thì mới thật sự có vấn đề.

Tục ngữ có câu, đến tiền cũng không thể khiến tất cả mọi người yêu thích, chẳng lẽ cô còn được yêu thích hơn cả tiền sao?

Thấy chuyện này gần như đã được xử lý xong, Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Châu Dị: Tối nay em hẹn Khúc Tích ăn cơm, anh đi không?

Châu Dị lập tức trả lời: Đi.

Khương Nghênh: Em lái xe.

Châu Dị: Được.

Hơn mười phút sau, Khương Nghênh và Châu Dị gặp nhau ở bãi đỗ xe.

Bên cạnh Châu Dị là trợ lý Trần, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Khương Nghênh đứng cách hai người một khoảng, không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng có thể nhìn ra sắc mặt trợ lý Trần không được tốt.

Khi sắp đến gần Khương Nghênh, Châu Dị và trợ lý Trần đồng thời im lặng.

Nhìn thấy Khương Nghênh, trợ lý Trần chủ động chào hỏi, thay đổi cách xưng hô: “Nghênh Nghênh.”

Khương Nghênh mỉm cười: “Tối nay ăn cơm với Khúc Tích, cậu đi cùng nhé.”

Trợ lý Trần: “Tối nay tôi có hẹn rồi, hôm khác tôi mời, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Khương Nghênh mỉm cười, không ép buộc: “Được.”

Trợ lý Trần nói xong với Khương Nghênh, quay đầu nói thêm vài câu công việc với Châu Dị, sau đó chào tạm biệt, rời đi.

Nhìn theo trợ lý Trần lên xe, Châu Dị vòng tay ôm eo Khương Nghênh, khẽ cười trêu chọc: “Trần Triết có tâm sự.”

Khương Nghênh: “Nhìn ra rồi.”

Châu Dị: “Chậc, tình là gì?”

Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh: Vật này khắc chế vật kia.

Châu Dị khẽ cười: “Vợ, anh nên nói em nói đúng, hay là nói em "đâm trúng tim đen”" anh đây?”

Khương Nghênh mỉm cười: “Anh chỉ cần tôn trọng sự thật là được.”

Trên đường lái xe đến khách sạn Vạn Hào, Khương Nghênh kể sơ lược chuyện của Nhậm Huyên cho Châu Dị nghe, cô đặc biệt nhấn mạnh đến Hải Tinh Media.

Châu Dị ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh, nhướng mày: “Em nghi ngờ chuyện lần này của Nhậm Huyên là do Hải Tinh Media giăng bẫy".

Khương Nghênh “ừm” một tiếng: “Còn cả cô trợ lý bên cạnh Nhậm Huyên nữa, em đã bảo lão Tống theo dõi cô ta, em nghi ngờ cô ta là người của Hải Tinh Media.”

Châu Dị khẽ cong môi: “Chỉ có Hải Tinh Media mới làm ra được những chiêu trò hẹn hạ này thôi.”

Khương Nghênh: “Bọn họ đi đường tắt quen rồi, nên cứ tưởng có thể hưởng lợi mãi.”

Châu Dị cười khẩy: “Ngu ngốc.”