Chỉ vì mừng tiền, mà Khúc Tích “chìm đắm” trong “lòng chảo Tarim” rất lâu.
Đến khi cô hoàn hồn, đã bị Khương Nghênh kéo đến cửa, bắt đầu đón tiếp khách.
Nhân lúc không có ai, Khúc Tích ngơ ngác hỏi Khương Nghênh: “Lúc nãy Bùi Nghiêu mừng tiền chưa?”
Khương Nghênh mỉm cười đáp: “Chưa.”
Khúc Tích tò mò: “Sao anh ấy không mừng tiền?”
Khương Nghênh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ý cười: “Hay là bà đi hỏi anh ấy đi?”
Nhận ra sự trêu chọc trong mắt Khương Nghênh, Khúc Tích đứng thẳng dậy, nói với vẻ mặt không được tự nhiên: “Không hỏi, cũng không liên quan gì đến tôi.”
Khúc Tích vừa dứt lời, đã có khách bước vào, Khương Nghênh mỉm cười chào hỏi: “Chào Lý tổng.”
Đối phương khách sáo: “Trong trường hợp này, tôi nên gọi cô là giám đốc Khương hay là Châu phu nhân đây?”
Khương Nghênh mỉm cười: “Gọi thế nào cũng được ạ.”
Đối phương: “Ha ha ha, tôi đùa thôi, chúc mừng, chúc mừng.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Khách khứa ra vào tấp nập, Khương Nghênh, Khúc Tích đứng một bên, Châu Dị, Bùi Nghiêu và Tần Trữ đứng một bên.
Mãi đến trưa, khi xe hoa của Tô Dĩnh và Bùi Văn Hiên đến, mọi người mới cùng nhau vào khách sạn.
Tô Dĩnh mặc một chiếc váy cưới màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhìn có vẻ không nổi bật, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, đoan trang của cô.
Đúng như câu nói, phù hợp nhất chính là tốt nhất.
Trước khi hôn lễ bắt đầu, Tô Dĩnh được đưa đến phòng tổng thống của khách sạn để nghỉ ngơi.
Khương Nghênh và Khúc Tích ở bên cạnh, Tô Dĩnh nắm chặt vạt váy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
“Dì, dì đừng căng thẳng, thả lỏng một chút.”
Khúc Tích nhận ra Tô Dĩnh đang căng thẳng, cô cười nói để xoa dịu bầu không khí.
Tô Dĩnh cười đáp: “Ừm, dì không sao."
Khúc Tích: “Lúc này, người nên căng thẳng là chú út mới phải, lấy được người vợ dịu dàng, hiền lành, tốt bụng như dì, chắc chắn phải có rất nhiều áp lực."
Khúc Tịch nói chuyện rất khéo léo, hơn nữa dù có đang nói dối thì cô cũng làm ra vẻ rất nghiêm túc, trông rất chân thật.
Tô Dĩnh biết Khúc Tích nói những lời này là để giúp bà giảm bớt căng thẳng, bà nắm tay Khúc Tích: “Con bé này, thật khéo miệng.”
Khúc Tích cười nói: "Mẹ cháu từ nhỏ đã dạy cháu, người ngốc thì phải ngọt ngào, ngọt ngào thì không thiệt đâu."
Khúc Tích trò chuyện với Tô Dĩnh, Khương Nghênh và người dẫn chương trình xác nhận lại kịch bản hôn lễ, đảm bảo mọi chi tiết đều chính xác, không có sai sót.
Nửa tiếng sau, hôn lễ bắt đầu.
Các nghi thức hôn lễ đều na ná như nhau, Cát Châu - phù dâu “đặc biệt” này đã trở thành điểm sáng lớn nhất của hôn lễ.
Vừa bước lên sân khấu, Cát Châu đã bị mọi người ở dưới trêu chọc, đặc biệt là Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu, hai người này huýt sáo khiêu khích nhất.
Khúc Tích lặng lẽ tiến đến bên cạnh Cát Châu, giơ ngón tay cái lên với anh: "Châu Châu, chị nể em là anh hùng."
Dù Cát Châu có mặt dày đến đâu, lúc này cũng không nhịn được đỏ mặt: Thế này thì em nổi tiếng khắp Bạch Thành rồi còn gì."
Nghe vậy, Khúc Tích cố nén cười: “Không sao, nổi tiếng cũng là được khen ngợi, em mặc bộ này rất đẹp.”
Đối mặt với lời khen ngợi của Khúc Tích, Cát Châu chỉ biết cười trừ: "Haha, chị Tích, em cảm ơn chị."
Khúc Tích cười: “Cảm ơn gì chứ, chúng ta là gì của nhau.”
Cát Châu: "Chị bớt nói mấy lời đau lòng ấy đi."
Khúc Tích: “Em không phát hiện ra sao? Em vừa đứng lên đây, cho dù là trên sân khấu hay dưới sân khấu, tất cả phụ nữ đều trở nên lu mờ.”
Cát Châu liếc xéo Khúc Tích.
Khúc Tích mỉm cười: “Lúc chị kết hôn, em cũng làm phù dâu cho chị nhé.”
Cát Châu lầm bầm, vì đang ở nơi trang trọng, không tiện nói bậy, bèn nhỏ giọng đáp: "Chị gả được ra đã rồi hãy nói."