Khương Nghênh nói xong, Kiều Nam liền đi theo sau cô.
Vừa vào phòng, chưa đợi Khương Nghênh hỏi, Kiều Nam đã chủ động nói: “Giám đốc Khương, có phải chị muốn hỏi em chuyện của Bùi thị không?”
Khương Nghênh cởi cúc áo vest, đi đến máy lọc nước rót nước: “Nói đi.”
Kiều Nam: “Chuyện cụ thể thì em cũng không rõ lắm, em chỉ nghe mọi người nói là Bùi thị sắp phá sản, hiện giờ đang thanh lý tài sản, còn nghe nói dạo trước đã có tin đồn rồi, nhưng là Bùiổng luôn giấu nhẹm tin tức… ”
Kiều Nam biết gì nói nấy, không giấu diếm điều gì.
Khương Nghênh nắm bắt được hai thông tin quan trọng từ lời nói của Kiều Nam: Bùi thị “sắp” phá sản, hiện “đang” thanh lý.
“Sắp” phá sản, có nghĩa là đã có tin đồn, nhưng rốt cuộc có phá sản hay không, vẫn là ẩn số.
“Đang” thanh lý tài sản càng mơ hồ hơn, có phải đang diễn hay không, bên ngoài chỉ là suy đoán, không ai biết rõ sự thật.
Kiều Nam nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cô ấy mím môi, hỏi: “Giám đốc Khương, chị không sao chứ?”
Khương Nghênh đáp: “Chị không sao.”
Kiều Nam: “Để em pha cà phê cho chị nhé.”
Nói xong, Kiều Nam "nhiệt tình pha cà phê cho Khương Nghênh.
Vừa xay cà phê, Kiều Nam vừa an ủi Khương Nghênh: “Giám đốc Khương, em biết Châu tổng rất thân thiết với chị và Bùi tổng, chị đừng lo lắng quá, tục ngữ có câu "lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa" cho dù Bùi thị có phá sản, em nghĩ Bùi tổng cũng sẽ không “lo cơm ăn áo mặc”.”
Kiều Nam vừa dứt lời, Khương Nghênh đột nhiên nhớ đến lời Tần Trữ nói tối qua - nếu Bùi thị phá sản, Bùi Nghiêu ít nhất cũng phải gánh nợ mấy chục tỷ.
Quả thật là không lo cơm ăn áo mặc.
Chỉ riêng mấy chục tỷ này, đámchủ nợ đã phải nâng niu Bùi Nghiêu như ông trời rồi.
Bởi vì lỡ như không cẩn thận để Bùi Nghiêu “chết đói”, thì mấy chục tỷ của bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Trong xã hội ngày nay chưa bao giờ có chuyện “phượng hoàng sa cơ còn thua cả gà”, người thực sự khổ sở, luôn là những người ở tầng lớp thấp nhất.
Khương Nghênh đang suy nghĩ, Kiều Nam bưng cốc cà phê vừa pha xong đến, đưa cho cô, cười nịnh nọt: “Giám đốc Khương, uống cà phê ạ.”
Khương Nghênh nhận lấy cốc cà phê: “Cảm ơn.”
Kiều Nam: “Không có gì ạ.”
Khương Nghênh đang lo lắng, không chú ý đến ánh mắt khác thường của Kiều Nam, khi cô cúi đầu uống một ngụm cà phê, phát hiện Kiều Nam vẫn đang nhìn chằm chằm cô, cô nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”
Kiều Nam cười tươi: “Giám đốc Khương, chị có thể giúp em một việc được không?”
Kiều Nam theo Khương Nghênh đã lâu, đây là lần đầu tiên cô ấy nhờ Khương Nghênh giúp đỡ.
Khương Nghênh tò mò: “Việc gì?”
Kiều Nam cười tủm tỉm: “Chị có thể xin giúp em chữ ký của Thường Bác được không?”
Khương Nghênh nhướng mày: “Hửm?”
Kiều Nam nói tiếp: “Không phải ảnh quảng cáo do công ty chụp, mà là ảnh đời thường của anh ấy, sau đó anh ấy ký tên lên.”
Khương Nghênh: “Em đang đu idol à?”
Kiều Nam vội vàng xua tay: “Không, không phải, là bạn em, bạn em thích Thường Bác, là fan của anh ấy.”
Kiều Nam vừa dứt lời, Khương Nghênh liền mỉm cười: “Đều là người cùng công ty, với thân phận của em, sao em không tự đi xin?”
Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, Kiều Nam đỏ mặt, ấp úng: “Em, em cũng không quen anh ấy, cảm thấy, cảm thấy…”
Kiều Nam còn chưa nói hết câu, điện thoại di động trong túi Khương Nghênh đột nhiên đổ chuông.
Khương Nghênh lấy điện thoại ra, mỉm cười, nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến của Khúc Tích, cô nhấn nút nghe: “A lô, Khúc Tích.”