Bố Bùi ôm vai Bùi Nghiêu, khẽ cười: “Thằng nhóc này, đã làm rồi, còn sợ bố giận sao?”
Bùi Nghiêu thành thật nói: “Dám làm và sợ bố giận, là hai chuyện khác nhau.”
Bố Bùi: “Cái nào quan trọng hơn?”
Bùi Nghiêu im lặng, một lúc sau, anh ta mới đáp: “Về công, xử lý đám sâu mọt trong công ty quan trọng hơn, còn xét về tư, con sợ bố giận hơn.”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, bố Bùi liền nhướng mày: "Thằng nhóc này, không tệ đâu, trải qua chuyện này, EQ của con tăng lên rồi đấy."
Bùi Nghiêu: “Vậy, bố, bố có giận không?”
Bố Bùi nắm chặt vai Bùi Nghiêu, cười khổ: “Giận chứ, sao có thể không giận?”
Bùi Nghiêu im lặng.
Bố Bùi nói xong, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nhưng bố không giận con, bố giận chính mình, sống nửa đời người rồi, mà vẫn không phân biệt được ai tốt ai xấu."
Nghe thấy lời nói của bố Bùi, Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn mặt đất,nhìn bóng dáng hai bố con phản chiếu dưới đất: "Không trách bố được."
Bố Bùi nghe vậy, nghiêng đầu nhìn anh: "Con dám nói là con và mẹ con chưa từng trách bố vì những người họ hang kia sao?"
Bùi Nghiêu không đáp lời, mà hỏi ngược lại: “Bố nghĩ sao ạ?”
Từ bãi đỗ xe đến cửa tòa nhà, chỉ vỏn vẹn ba trăm mét, nhưng hai bố con lại “cố tình” đi mất nửa tiếng.
Cuối cùng, bố Bùi nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Con tiếp quản công ty đi, bố định nghỉ hưu, đưa mẹ con đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Bùi Nghiêu nghe vậy, dừng bước: "Sao lại đột ngột như vậy?"
Bố Bùi: “Đột ngột gì chứ? Bố đã có ý định này từ lâu, chỉ là không yên tâm về công ty, cũng không yên tâm về con, bây giờ…”
Ông cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Người già thì phải nhận mình già.
Buông tay để giới trẻlàm, chưa chắc đã tệ hơn ông.
Bố Bùi không nói hết câu, ông vỗ mạnh vào lưng Bùi Nghiêu hai cái: “Sau này làm bất cứ quyết định gì, con cũng phải suy nghĩ kỹ càng, Bùi thị không chỉ là Bùi thị của một mình con, mà còn là Bùi thị của tất cả nhân viên, con phải biết, sau lưng những nhân viên đó là vô số gia đình, bất kỳ một sai lầm nào của con, đều có khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ…”
Bố Bùi nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
Bùi Nghiêu lắng nghe chăm chú.
Anh biết, bố Bùi không hề “nói quá”.
Một sai lầm nhỏ của anh ta có thể không có vấn đề gì, nhưng rất có thể khiến một số nhân viên phải đối mặt với nguy cơ bị sa thải.
Thất nghiệp, đối với người bình thường mà nói, giống như là “khủng hoảng tài chính”.
Hai bố con nói chuyện nghiêm túc dưới lầu rất lâu, cuối cùng, Bùi Nghiêu nhìn bố Bùi, cười nói: “Bố, con đột nhiên hiểu lý do Châu Dị và lão Tần luôn ghen tị với con.”
Bố Bùi khó hiểu: “Hai đứa nó ghen tị với con chuyện gì?”
Bùi Nghiêu: “Ghen tị với con "đầu thai" tốt, được sinh ra trong một gia đình giàu có, không giống như Châu Dị, gia đình phức tạp, lúc nào cũng phải giữ kẽ, cũng không giống như lão Tần, từ nhỏ đã lăn lộn ngoài xã hội, sống một cuộc đời đầy sợ hãi".
Bùi Nghiêu nói xong, bố Bùi đột nhiên cười: "May mà hai đứa nó không trở nên hư hỏng."
Bùi Nghiêu: “So với con thì vẫn kém một chút.”
Bố Bùi nghiêm mặt gật đầu: "Đúng vậy, hai đứa nó không “mặt dày” bằng con, kém xa con đấy."