Mẹ Khúc nói xong, đứng dậy gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Khúc Tích cúi người đỡ Bùi Nghiêu: "Anh đứng dậy được không?"
Bùi Nghiêu mượn lực đứng dậy, cố tình dựa lên người Khúc Tích, giọng khàn khàn: "Được."
Nhìn bộ dạng ốm yếu của Bùi Nghiêu, Khúc Tích nhướng mày: “Thế này mà gọi là được à?"
Nghe thấy cô nói vậy, mặt Bùi Nghiêu đỏ bừng, anh ta ho khan vài tiếng, giọng điệu hối lỗi: “Tích Tích, có phải anh đã làm phiền em không?”
Nghe vậy, Khúc Tích cảm thấy không nỡ, cô né tránh ánh mắt: “Không có.”
Nói xong, cô dìu Bùi Nghiêu lên lầu.
Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm: "Thiếu gia quả nhiên là thiếu gia, đúng là mỏng manh, dễ vỡ, dính chút mưa là sốt liền."
Bùi Nghiêu nghe thấy nhưng giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ho: “Tích Tích, em nói gì cơ?”
Khúc Tích nghẹn lại: "Không có gì."
Vài phút sau, Bùi Nghiêu nằm trên giường của Khúc Tích, ba phần thật bảy phần “giả vờ”.
Khúc Tích rót cho anh ta một ly nước đặt ở đầu giường: "Anh uống chút nước không?"
Bùi Nghiêu đặt một tay lên trán, che mắt, giọng nói yếu ớt: "Không cần."
Nói xong, Bùi Nghiêu lại ho khan.
Khúc Tích thấy vậy liền nhíu mày: “Anh đợi em một chút, em đi xem bác sĩ Lý đến chưa.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Khúc Tích vừa đi, Bùi Nghiêu liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bùi Văn Hiên: Chú Ba, chú có quen bác sĩ gia đình nhà Khúc Tích không, nghe nói họ Lý.
Lúc nhận được tin nhắn, Bùi Văn Hiên vừa phẫu thuật xong, ông trả lời: Không quen, sao vậy?
Bùi Nghiêu: Hôm nay cháu đến nhà Khúc Tích xin lỗi, dầm mưa bị ốm, chỉ là sốt bình thường, không nghiêm trọng lắm, cháu muốn…
Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng Bùi Nghiêu sợ Khúc Tích quay lại, không thể nói nhiều, nên chỉ có thể dùng dấu ba chấm để “ám chỉ” cho Bùi Văn Hiên.
May mà Bùi Văn Hiên nhanh trí, hỏi: Cháu muốn bác sĩ nói bệnh tình của cháu nghiêm trọng hơn à?
Bùi Nghiêu: Vâng.
Bùi Văn Hiên: Được, chú biết rồi.
Bùi Nghiêu: Chú Ba, chú làm được chứ?
Bùi Văn Hiên: Để nhà họ Bùi có người nối dõi, không làm được cũng phải làm được.
Nhìn thấy tin nhắn của Bùi Văn Hiên, Bùi Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tiếng sau, Bùi Nghiêu đang mơ màng trong cơn sốt, cửa phòng ngủ được mở ra từ bên ngoài, Khúc Tích dắt theo một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.
Khúc Tích nói: “Bác sĩ Vương, đây là bệnh nhân, anh ấy vừa dầm mưa, sau đó liền sốt.”
Người đàn ông trẻ tuổi bước tới, đưa tay sờ trán Bùi Nghiêu, sau đó quay sang nói với Khúc Tích: “Đúng là sốt cao.”
Khúc Tích nhíu mày: “Anh khám cho anh ấy đi.”
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, đặt hộp y tế xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nhìn người bác sĩ trẻ tuổi trước mặt, bỗng dưng cảnh giác, anh ta khàn giọng hỏi: "Không phải nói là bác sĩ Lý sao? Sao lại thành bác sĩ Vương rồi?"
Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy liền ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ Bùi tổng không biết tại sao lại đổi thành tôi à?”
Lời nói của anh ta có ý tứ, Bùi Nghiêu chớp chớp mắt, hạ giọng hỏi: "Anh là...?"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Bác sĩ Bùi là thầy của tôi."
Bùi Nghiêu lập tức yên tâm, cười nói: "Làm phiền bác sĩ Vương rồi."
Người đàn ông trẻ tuổi: "Không có gì, phải biết tôn sư trọng đạo chứ."
Hai người đều cố ý hạ giọng nói chuyện, Khúc Tích đứng ở cửa, chỉ nhìn thấy miệng hai người cử động, nhưng không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện.
Một lúc sau, người đàn ông cởi ống nghe ra, nói: "Sốt do dầm mưa, bệnh tình không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là nhẹ, để tôi kê đơn thuốc cho anh ấy, tạm thời không nên ra ngoài, ra ngoài dễ bị gió làm bệnh tình nặng thêm."