Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị khựng lại nửa giây, cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Khương Nghênh mỉm cười, sau nụ hôn, cô ghé sát tai Châu Dị nói: "Em chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời này mình còn có thể sống như người bình thường."
Châu Dị ôm chặt người trong lòng: "Anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày em sẽ nói yêu anh."
Khương Nghênh trêu chọc: "Anh không tự tin đến vậy sao?"
Châu Dị nhướng mày: "Chẳng phải đây là căn bệnh chung của loài người sao? Càng quan tâm thì càng thiếu tự tin."
Châu Dị nói bâng quơ, nhưng Khương Nghênh nghe xong, trong lòng bỗng thắt lại.
Trong bữa sáng, Châu Dị tiện tay xem tin nhắn trong nhóm chat.
Sau khi thấy tin Trần Triết đánh nhau với fan cuồng tối qua, anh đặt đũa xuống, gửi tin nhắn cho Trần Triết: Tối qua chuyện gì vậy?
Trần Triết trả lời ngay lập tức: Không có gì, lúc đưa Nhậm Huyên về thì gặp fan cuồng, đánh nhau với hắn ta một trận, rồi lên đồn cảnh sát, giờ không sao rồi.
Châu Dị: Tối nay đến đây uống chút gì không?
Trần Triết: Đến chỗ anh?
Châu Dị: Ừ, đến chỗ tôi.
Trần Triết: Được.
Châu Dị đang nhắn tin với Trần Triết thì Khương Nghênh bóc một quả trứng luộc đưa cho anh: "Công ty có việc à?"
Châu Dị ngẩng đầu nhận lấy, tiện tay đưa điện thoại cho Khương Nghênh: "Lão Trần."
Khương Nghênh tò mò: "Trợ lý Trần làm sao vậy?"
Châu Dị đẩy điện thoại về phía trước: "Em tự xem đi."
Khương Nghênh cầm lấy điện thoại, cúi đầu đọc lướt qua, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, cô hỏi: "Nhậm Huyên không bị thương chứ?"
Châu Dị cười khẽ: "Có lão Trần ở đó, Nhậm Huyên không thể nào bị thương được."
Nói xong, Châu Dị trêu chọc: "Vợ à, anh phát hiện em khá quan tâm đến Nhậm Huyên đấy."
Khương Nghênh thành thật nói: "Về công việc, cô ấy hiện là ngôi sao hàng đầu của Châu Thị Media, về mặt cá nhân, em ngưỡng mộ nhân phẩm của cô ấy."
Trong cái showbiz đầy cám dỗ này, không nhiều người có thể giữ được sự khiêm tốn.
Đặc biệt là vừa khiêm tốn vừa nỗ lực, lại càng hiếm có.
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị cắn một miếng trứng luộc, gật đầu đồng tình: "Nhậm Huyên đúng là một nhân tố tốt."
Khương Nghênh: "Em nhớ công ty vừa mua một kịch bản phim thời dân quốc đúng không? Để Nhậm Huyên thử vai xem sao."
Châu Dị cười hỏi: "Em định thiên vị à?"
Khương Nghênh thẳng thắn: "Không phải, dựa vào thực lực, không dựa vào quan hệ, nếu cô ấy thử vai không thành công, em cũng sẽ không mở cửa sau cho cô ấy."
Ngày tân hôn đầu tiên, vợ chồng Châu Dị lại nghiêm túc ngồi bàn chuyện công việc trên bàn ăn.
Dì Trương trong bếp nghe thấy, không nhịn được lắc đầu lẩm bẩm.
"Làm sếp lớn thật không dễ dàng, ngày tân hôn cũng phải bàn chuyện công việc."
"Vẫn là làm giúp việc sướng nhât, ở nhà ông chủ, đi xe ông chủ, không cần tăng ca mệt mỏi, còn được ngủ đến khi nào dậy thì dậy."
Dì Trương vừa dứt lời, Cát Châu đầu tóc rối bù vừa ngủ dậy bước vào, chào Châu Dị và Khương Nghênh, rồi đi thẳng vào bếp tìm dì Trương xin đồ ăn.
"Dì Trương, sáng nay ăn gì ạ?"
Dì Trương quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Cát Châu, lắc đầu nói: "Tiểu Cát, tối qua cháu đi ăn trộm gà nhà ai thế?"
Cát Châu đưa tay lên vò đầu bù xù, cười hề hề nói: "Không ăn trộm gà, đi nghịch chó ạ."
Nói rồi, Cát Châu nháy mắt với dì Trương: "Chó lớn."
Dì Trương biết cậu ta không nghiêm túc, múc một bát cháo cá hồi rau củ đưa cho Cát Châu: "Nghịch chó là việc mệt mỏi, sáng nay ăn nhiều một chút để bồi bổ."
Cát Châu dẻo miệng: "Vẫn là dì Trương thương cháu nhất."
Dì Trương bị Cát Châu chọc cười, quay lại tiếp tục công việc, miệng ngân nga giai điệu vui vẻ.
Một lúc sau, Cát Châu bưng bát cháo đến ngồi xuống cạnh Khương Nghênh.
Khương Nghênh nghiêng đầu: "Tiểu Cửu đâu?"
Muộn thế này mà vẫn chưa dậy, không giống phong cách của Tiểu Cửu.
Nhắc đến Tiểu Cửu, Cát Châu đang ăn cháo bỗng bị sặc, ho sù sụ một hồi rồi nói: "Ngủ... vẫn... vẫn đang ngủ, chắc vậy."
Lời nói của Cát Châu lộn xộn, khiến Khương Nghênh không khỏi nhìn cậu ta thêm vài lần.
Khương Nghênh nhíu mày định hỏi thêm thì Châu Dị đá vào chân cô dưới gầm bàn, khi cô nhìn qua thì anh dùng khẩu hình miệng nói: "Ăn cơm."