Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị siết chặt vòng tay quanh eo cô, hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Vợ à, có em thật tốt."
Mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp nhất có lẽ là như thế này.
Anh không cần phải nói nhiều.
Cô hiểu những điều anh muốn nói nhưng không nói ra, cũng hiểu những điều khó nói của anh.
Anh không cần lo lắng cô sẽ vì người khác mà nghi ngờ nhân phẩm của anh, bởi vì trong mắt cô, so với chân lý thì anh mới là người chiến thắng.
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không lên tiếng ngay.
Đợi Châu Dị bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, cô mới nhìn vào mắt anh nói: "Nếu anh không muốn gặp bà ấy, thì chuyện tiếp theo cứ để em lo."
Châu Dị quấn tóc Khương Nghênh quanh ngón tay thon dài của mình: "Được."
Khương Nghênh: "Yên tâm, em sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện."
Châu Dị: "Ừ."
Sau đó, Châu Dị và Khương Nghênh không về nhà ngay.
Khương Nghênh gọi điện cho Cát Châu, bảo cậu ta liên hệ bệnh viện giúp Ngô Tiệp, làm thủ tục nhập viện.
Cát Châu nghe xong lời Khương Nghênh dặn dò tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Mười mấy phút sau, Cát Châu gọi lại cho Khương Nghênh: "Chị, em làm xong rồi, người... dì đó, khi nào đến bệnh viện ạ?"
Cát Châu định gọi thẳng tên Ngô Tiệp, nhưng đến khi nói ra lại đổi thành "dì".
Phép lịch sự và giáo dục là thứ ăn sâu vào máu.
Hơn nữa, dù sao Ngô Tiệp cũng là mẹ của Châu Dị.
Cát Châu nói xong, Khương Nghênh nhìn Châu Dị rồi nói: "Một tiếng nữa."
Cát Châu: "Vâng, vậy em đợi."
Khương Nghênh dặn dò: "Cậu đi mua thêm một số đồ dùng hàng ngày cho bà ấy nữa."
Cát Châu đáp: "Không vấn đề gì."
Cúp điện thoại, Khương Nghênh cất điện thoại: "Lát nữa anh về Thủy Thiên Hoa Phủ trước đi, em đưa bà ấy đi làm thủ tục nhập viện."
Châu Dị cười khẽ: "Vợ, em bảo vệ anh kỹ quá đấy."
Khương Nghênh cố ý nheo mắt hỏi: "Không tốt sao?"
Châu Dị: "Tốt, anh rất sẵn lòng làm cô vợ bé nhỏ của giám đốc Khương."
Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh lại ôm anh một cái: "Về nhà đợi em, em làm xong thủ tục nhập viện cho bà ấy sẽ về ngay."
Nhà.
Từ này nói ra vào lúc này, thật ấm áp và ngọt ngào.
Châu Dị ôm chặt Khương Nghênh: "Được, anh về nhà đợi em."