Khúc Tích cảm thấy bản thân cũng khó lòng cưỡng lại được sự cám dỗ của tiền bạc.
Khúc Tích nói xong, sợ Tần Trữ đổi ý, vội vàng hỏi thêm một câu: "Khi nào chúng ta ký hợp đồng này?"
Tần Trữ cười khẽ: "Có lão Bùi ở đó, em còn sợ anh lừa em à?"
Khúc Tích nói chắc nịch: "Có anh ta cũng vô ích, đàn ông mà đáng tin thì lợn biết leo cây."
Tần Trữ nghe vậy liền cười: "Chiều nay anh sẽ bảo trợ lý mang hợp đồng mới đến công ty em, em về ký tên là hợp đồng có hiệu lực ngay."
Khúc Tích: "Được."
Khúc Tích vừa dứt lời, Tần Trữ liền hỏi với vẻ mặt tươi cười: "Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết tung tích của Sầm Hảo rồi chứ?"
Khúc Tích đáp: "À, vâng. Sầm Hảo định đến ở nhờ nhà em vài hôm, nhưng em lại đi Positano với Nghênh Nghênh và mọi người, cô ấy không thể ở nhà em nên đã về quê rồi."
Tần Trữ: "..."
Khúc Tích thấy Tần Trữ không nói gì, liền ho khan hai tiếng, hạ giọng hỏi: "Giữa hai người... không sao chứ?"
Tần Trữ dừng lại một chút, rồi trầm giọng đáp: "Không sao, cảm ơn em."
Tần Trữ nói xong liền cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Khúc Tích chớp mắt, đưa điện thoại lại cho Châu Dị.
Châu Dị nhận lấy điện thoại, trêu chọc: "Sầm Hảo lại về quê rồi à?"
Khúc Tích gật đầu: "Con đường theo đuổi vợ của Tần Trữ còn dài lắm."
Châu Dị: "Đều là báo ứng cả thôi."
Khúc Tích nghe Châu Dị nói vậy thì ngẩn người vài giây rồi bật cười: "Em nghe nói lúc đầu ông nội Tần và nhà họ Sầm cứ mai mối hai người, nhưng Tần Trữ không đồng ý phải không?"
Châu Dị mỉm cười: "Nên anh mới nói là báo ứng."
Châu Dị vừa dứt lời, Khúc Tích đang định tiếp lời thì Bùi Nghiêu đột nhiên bước tới, đẩy cô vào phòng: "Chúng ta nghiên cứu chuyện "giết chồng chứng đạo"..."
Nhưng cuộc đối thoại lại diễn ra hài hòa một cách kỳ lạ.
Bùi Nghiêu có kinh nghiệm từ lần trước, lần này không cho Khúc Tích cơ hội phản kháng, trực tiếp đẩy cô vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
Cánh cửa phòng ngủ đóng "rầm" một tiếng.
Châu Dị nhướng mày: "??"
Trong phòng ngủ.
Khúc Tích chống hai tay vào ngực Bùi Nghiêu, cố gắng đẩy anh ta ra khỏi cửa.
Bùi Nghiêu ôm eo Khúc Tích, kéo cô lên giường.
Khúc Tích nhận ra ý đồ của anh ta, mặt đỏ bừng: "Em còn chưa làm xong việc."
Bùi Nghiêu cúi đầu hôn lên môi Khúc Tích: "Lát nữa làm, bây giờ "giết chồng" trước đã."
Khúc Tích: "Không phải kiểu giết chồng đó."
Bùi Nghiêu: "Giết kiểu gì chẳng là giết?"
Bùi Nghiêu nói xong, không thèm nghe Khúc Tích giải thích, đẩy cô ngã xuống giường, sau đó đè lên người cô.
Khúc Tích còn muốn vùng vẫy, Bùi Nghiêu nắm lấy hai tay cô, đè lên đầu.
Khúc Tích mặt đỏ bừng co chân lại. Vẻ bất cần thường ngày biến mất, Bùi Nghiêu quỳ một gối xuống, chen vào giữa hai chân cô, ghì chặt lấy rồi luồn một tay vào trong.
Mặt Khúc Tích càng đỏ hơn.
"Bùi Nghiêu!!"
Bùi Nghiêu đột nhiên cười, trên mặt không còn chút ngốc nghếch nào như mọi khi: "Lúc này... gọi là "ông xã" thì hay hơn đấy."
Khúc Tích mím môi, cảm nhận sự cọ xát khác thường, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Thấy ánh mắt Khúc Tích dần trở nên mơ màng, Bùi Nghiêu cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng trầm thấp nói: "Tích Tích, chúng ta kết hôn nhé?"
Khó chịu, Khúc Tích cong người lên, không nói nên lời, chỉ có thể diễn tả bằng hành động.