“Anh xem cái này đi, có giống cái giá piano của anh không đó?”
Trong tủ kính này ra một quả cầu thủy tinh lập loè ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Bên trong là cây đàn piano màu trắng yên tĩnh ưu nhã, giống như đang chờ người định mệnh tới tấu vang.
“Ừm? Rất giống.”
“Anh, em muốn cái này!”
“Em thích?”
“Vâng!”
“Được rồi, chờ.”Gần đây trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều ký ức, một ít hình ảnh hoàn toàn xa ai với tôi, như là bị mở bán nước, thuỷ triều cứ thế ập tới.
Có đôi khi lượng tin tức quá lớn, đầu tôi đã bắt đầu phát đau.
Trước kia chỉ là những mảnh ghép nhỏ, nhưng khoảng thời gian này giống như từng bức họa đang từng bức bị kéo ra.
Có đôi khi rõ ràng, có đôi khi lại mơ hồ.
Có đôi khi có âm thanh, có đôi khi chỉ là vài động tác, mà biểu tình đều không thấy rõ được.
Mấy tên trong phòng ngủ cũng không biết bất ngờ lại đổi tính, có thể do thấy tôi có chút không thích hợp, hoặc lão nhị đã nói gì với bọn nó, tóm lại mấy ngày nay trở nên rất yên tĩnh.
Trò chơi ám hiệu mỗi ngày trong phòng ngủ không thấy, lão nhị cùng lão đại bình thường hay khoác lác cũng không thấy đâu.
Mà lão tam, lâu lắm mới gặp mà gặp lại đúng lúc nó đang ôm gối đầu đi gặp Chu Công.
Mấy người này mấy ngày nay an phận tới không tin nổi, khi tôi không nhìn thấy ánh mắt bọn nó có phải vẫn luôn nhìn tôi không?
Rất nhiều chuyện tôi không còn nhớ rõ nữa, khả năng vẫn do hỗn loạn, nhưng có một việc tôi rất khẳng định, đó là tôi thích Cố Nam, mà Cố Nam… có lẽ chỉ xem tôi như em trai, trong trí nhớ anh ấy từ đầu tới cuối cũng không đáp lại tôi.
Ngày kỷ niệm thành lập trường tới gần, trường học mấy ngày nay không còn không khí học hành nữa, tất cả mọi người vì ngày kỷ niệm này mà kích động hưng phấn.
Giáo viên chủ nhiệm hai ngày này bắt đầu khua chiêng múa trống đối với những bạn học tham gia biểu diễn tiến hành huấn luyện cuối cùng.
Tôi gần đây khi tới gần piano đều có tâm tình kỳ quái, tôi không rõ cảm giác đó là gì, muốn đụng vào nó rồi lại sợ hãi khi chạm vào nó.
Cảm giác này tương tự khi đối mặt với Cố Nam, tôi khát vọng có được anh ấy, nhưng tôi lại sợ hãi đối mặt với ánh mắt của thế giới này.
Tôi sợ bởi vì sự tuỳ hứng của mình mà hủy hoại mình, cũng như hủy hoại anh ấy.
Thật ra hiện tại ngẫm lại, tôi lúc ấy sợ hãi mình không cách đối mặt với cha mẹ và ánh mắt bạn bè mới là nguyên nhân thật sự đi.
Lo lắng hủy hoại Cố Nam gì đó, chỉ có thể tự an ủi mình vì cái sự ích kỷ xấu xa đó mà thôi.
Nói đến cùng, tôi vẫn là một thằng tiểu nhân.
Khát vọng yêu, rồi lại sợ hãi gánh vác hậu quả.
Cố Nam có thể hay không vì cái bản tính xấu xa này cho nên ngay cả lời từ chối cũng lười nói với tôi?
Chỉ là nghĩ tới nó còn ý nghĩa gì nữa chứ? Phần tình cảm này có kết quả hay không tôi cũng không còn để bụng nữa rồi, tôi chỉ muốn biết tới cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Trực giác nói cho tôi, chuyện tôi bị thôi miên không chỉ vì ba mẹ muốn tôi quên Cố Nam đi, quên cái chuyện tình cảm đầy khổ sở ấy.
“Lão nhị, Cố Nam ở đâu?” Buổi luyện tập hôm nay sau khi kết thúc, tôi hỏi lão nhị.
“Tao không biết.”
“Mày thật sự không biết? Đừng gạt tao.” Tôi hiện tại hoàn toàn không tin tưởng nó.
“Tao thực sự không biết.
Tao thề, tao tuyệt đối không có gạt mày!”
“… anh ấy thật sự nói ngày kỷ niệm thành lập trường kết thúc sẽ tới tìm tao?”.
Truyện Nữ Cường
“Ừ.
Tuy nhiên, anh ta nói, mày phải ở ngày kỷ niệm thành lập trường đạt được giải mới có thể xuất hiện.” Lão nhị nơm nớp bổ sung, nó gần đây nói chuyện với tôi cũng không dám lớn tiếng, rõ ràng không đủ tự tin mà.
Lão nhị có lẽ cho rằng tôi nghe thấy lời này sẽ nổi giận lôi đình, nhưng sự thật thì tôi chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó bò lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Biết quá nhiều đôi khi cũng không phải chuyện tốt, giống như hiện tại, tôi thậm chí không dám hợp tình hợp lý mà nổi giận vì chuyện anh ấy chơi tôi, bởi vì…
Tôi nợ anh ấy..