“Anh mỗi lần đàn thì hay nghĩ gì?”
“Suy nghĩ rất nhiều, nhưng cái gì cũng chưa nghĩ.”
“Hả?”
“Ừ.”
…
Cố Nam chơi đàn rất êm tai, tô thì không được, tôi không có cảm nhạc được, cho nên luôn đàn sai tiết tấu, thậm chí thường xuyên quên khúc.
Chỉ có bài ‘Pale light’ này là có chấp nhất chưa từng có.
Tôi đột nhiên buồn cười nghĩ, có phải hay không ngày đó tôi có dự cảm ngày như vậy sẽ tới, cho nên muốn biểu diễn nó trước mặt mọi người?
Thật lâu trước kia tôi không rõ lời nói kia của Cố Nam là có ý gì, nhưng giờ phút này lại tự nhiên hiểu rõ, giống như biết được lời nói ngày ấy của Cố Nam là có ý gì.
Suy nghĩ nhiều, mà lại như cái gì cũng không nghĩ.
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi có thể hoà mình vào khúc đàn đó.
Tôi nhớ tới lúc học cấp 2 tôi cùng Cố Nam chạy tới một cái hẻm nhỏ, chỉ vì giúp tôi tìm được quyển truyện tranh đã bán hết rồi; tôi nhớ tới lúc mùa hè, dưới bóng cây bên sông nhỏ, nước sông lạnh lẽo, đôi khi còn có vài con cá bơi qua; tôi nhớ tới lần đầu tiên tôi cùng Cố Nam chơi bóng rổ, tôi không chịu thua cậy mạnh đẩy anh ấy ngã xuống đất, anh ấy lại cười giấu chỗ bầm tím không cho tôi xem; tôi nhớ tới thời điểm mình phát hiện thích Cố Nam, hơn một tháng thấp thỏm bất an không dám nhìn anh ấy; tôi nhớ tới lúc mình lấy hết dũng khí mang theo tâm tình liều chết mà hôn anh ấy; tôi nhớ tới ánh mắt thất vọng cùng khinh thường của mọi người, đều nhìn về phía Cố Nam, mà anh ấy vẫn trầm mặc không nói gì; tôi nhớ tới lúc anh ấy rời đi, tôi không màng tới tất cả kiên quyết muốn tìm anh ấy; tôi nhớ tới…
Tiếng đàn bất ngờ rối loạn, trở nên sắc bén hơn, trán tôi bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, mà đầu thì càng ngày càng đau.
Giống như có thứ gì oa sắp chui khỏi kết đất, cảm giác sợ hãi chưa từng có ập tới trong từng tế bào thần kinh.
“Sao lại thế?”
“Không biết nữa, cậu ấy bị sao vậy?”
“Sắc mặt nhìn không tốt lắm, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
……
Tôi nghe thấy mọi người phía dưới bắt đầu bàn tán sôi nổi, tôi cảm thấy đầu mình muốn nứt ra rồi, nhưng tay vẫn như máy móc đàn xong bản khúc.
Cho dù đầu óc không còn theo khống chế nữa, nhưng thân thể vẫn theo bản năng tiếp tục âm luật chưa hoàn thành.
Tôi muốn liếc nhìn xem người nọ còn trong phòng không, nhưng ngay cả một cái quay đầu tôi cũng phải dùng hết sức để làm.
Tôi nhìn thấy anh ấy tự nhiên đứng lên, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm sâu khấu, mặt nôn nóng.
Là lo cho tôi sao?
Không biết vì cái gì, suy đoán ấy làm tôi rất muốn cười.
Nhưng bởi vì không cười ra được, cho nên giây tiếp theo tôi cái gì cũng không biết.
Tiếng vang vọng cuối cùng vang lên bên tai, là tiếng đàn cùng với tiếng thét chói tai làm lòng người đau đớn.
Bóng đêm mênh mông, tôi nhìn thấy một đứa bé trai không ngừng chạy về trước, quần áo trên người đã dính đầy máu tươi, tay còn cầm dao gọt hoa quả, phía trên nó còn có từng giọt máu nhỏ xuống.
Tôi sợ hãi, muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của đứa bé kia, nhưng lúc này đứa bé ấy lại bất ngờ xoay người đối mặt với tôi.
“Mình giết người… mình giết người… mình…”
Tôi khiếp sợ nhìn bé trai aats, không phải bởi vì lời nói của nó, mà là bởi vì, nó lớn lên giống tôi như đúc.
“Em là ai?”
“Em giết người! Em không phải cố ý, lão ta! Lão ta muốn làm… em bị ép buộc! Em không phải cố ý… không phải cố ý…” nó giống như bị đả kích rất lớn, cả người như bị rối loạn thần kinh, giống như không biết mình đang nói cái gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu như vậy.
Tôi cảm thấy mình bắt đầu rùng mình, thật giống như bị đứa bé này lây bệnh, đồng cảm đối với sự sợ hãi của nó như mình cũng bị.
Chỉ là chưa đợi tôi phản ứng tiếp, đứa nhỏ đã xoay ngược chạy, tôi không hề nghĩ ngợi muốn đuổi theo..