Xà Đại Nhân

Chương 6: Bị Đuổi Khỏi Thôn





Dì Tần nhìn thấy Mặc Dạ, dường như vừa sợ hãi vừa tôn kính, quỳ xuống đất, cả người run rẩy, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Giọng nói của Mặc Dạ càng nặng nề hơn: “Bản quân bảo vệ nhà họ Tần nhiều năm, các người lại không niệm tình nghĩa năm đó như vậy sao?”
“Không dám! Không dám!” Dì Tần run rẩy nói.
“Làm đúng bổn phận của bà đi.” Mặc Dạ quát to một tiếng, sau đó mới biến lại thành con rắn đen quấn trên cổ tay tôi.
Đợi khi không thấy Mặc Dạ nữa, dì Tần mới đứng dậy, áo choàng ngắn trên người như đều ướt sũng, đỡ lấy cửa đứng không vững, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề.
Đôi mắt kia của bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nhìn thấu người khác vậy, khiến tôi cảm thấy hốt hoảng.
Bà nội vội kéo tôi, ra hiệu cho tôi tiến lên.
“Không cần, hai người về chuẩn bị đi, sáng mai đi tìm quan tài rắn.” Dì Tần như mất đi sức lực đỡ lấy cửa: “Trên đường trở về Long Duy cẩn thận một chút, ôm chặt con ngỗng đừng buông tay.”
Con ngỗng trắng bị buộc hai chân, nằm im một chỗ.
Lúc này tôi cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, vội ôm nó lên.
“Các người tốt nhất nên cung phụng Ngưu Nhị gác thôn cho tốt, tốt nhất là để cậu ta trông cửa cho các người đêm nay, nếu không, tôi sợ các người sẽ không qua được đêm nay đấy.” Dì Tần nhìn chằm chằm vòng ngọc rắn đen trên tay tôi, lạnh lùng nói: “Dù có Xà Quân bảo vệ, cũng không thể đấu lại thi xà kia.”
Giọng nói của bà ấy rất âm u, khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Bà nội nghe bà ấy chịu tìm quan tài rắn giúp thì nhanh chóng kéo tôi về.
Trên đường về, bà nội còn nói với tôi: “Sau khi cô của cô ta chết, mễ bà Tần này mới ra ngoài vấn mễ, nhưng rất nóng tính, liên tục đuổi người, cho nên danh tiếng không tốt lắm.


Bây giờ người biết chuyện vấn mễ cũng không nhiều, e rằng cũng ít có ai biết đến cô ta.”
Nghĩ đến cảnh bà ấy đuổi bà lão ra ngoài cửa, tôi thật sự rất khâm phục.
Bây giờ có rất nhiều người chạy xe máy trong thôn, tôi và bà nội bắt xe máy về nhà.
Trên đường bà nội nói với tôi mỗi cái thôn đều có người gác thôn, là người kiếp trước gây nghiệp, trước khi chết giác ngộ, kiếp sau tình nguyện lấy một hồn hai phách để canh gác một phương, trả lại nghiệp nợ kiếp trước.
Người như thế có thể ngăn chặn tai họa trong thôn, nhưng vì không đủ ba hồn bảy vía, cho nên trông điên điên khùng khùng, chứ thật ra nội tâm rất lương thiện.
Người gác thôn của thôn chúng tôi chính là Ngưu Nhị.
Bà nội nhớ lời dì Tần nói, cho xe máy dừng lại trước cửa thôn, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Ngưu Nhị về nhà tôi ăn cơm, còn nói muốn cho anh ta ở lại nhà tôi.
“Không đi, nhà các người có rắn.” Ngưu Nhị ngồi trên bia đá bị tôi tông ngã, lắc đầu lầm bầm: “Nhà các người có rất nhiều rắn, tôi không đi.”
“Không có rắn đâu.” Bà nội vội giải thích.
Tôi nhìn Ngưu Nhị, nghĩ đến con rắn nhỏ trong mấy quả trứng gà và chuyện của nhà Trần Toàn, kéo bà nội một cái: “Thôi vậy.”
“Cháu đừng ồn ào.” Bà nói còn muốn khuyên Ngưu Nhị thêm.
Tôi vội kéo bà nội: “Được rồi, có chuyện gì chúng ta tự xử lý, kéo anh ta theo làm gì.”
Ngưu Nhị làm người không tệ, bình thường trong thôn có đám tiệc, anh ta có thể giúp thì sẽ giúp, người trong thôn luôn bắt nạt anh ta, có việc dơ bẩn hay vất vả gì đều cho anh ta làm, lúc ăn cơm lại chỉ cho anh ta ăn đồ ăn thừa, anh ta cũng không kén chọn.
Dì Tần nói là nhờ Ngưu Nhị gác cửa ban đêm cho chúng tôi, chuyện trong nhà Trần Toàn khiến tôi biết, thật ra là kéo Ngưu Nhị chặn tai họa, chết thay.
“Long Duy, cháu đừng kéo bà.” Bà nội lại vẫn muốn đi kéo Ngưu Nhị, dụ dỗ anh ta: “Tôi giết gà cho cậu ăn, gà đực vô cùng béo luôn, cho cậu hết cả con, còn cho cậu uống rượu nữa, bia hay rượu trắng tùy cậu chọn.”
“Bà nội.” Tôi thấy bà nội như đang lừa con nít thì quát lên: “Chúng ta đừng như thế được không!”

Tôi đẩy Ngưu Nhị ra: “Nhà tôi có rắn, trên người tôi cũng có rắn, đừng tới nhà tôi, biết không! Cút đi!”
Ngưu Nhị nhìn tôi cười hì hì, giơ bàn tay bẩn thỉu chỉ vào bà nội tôi: “Cháu gái nhà bà đúng là biết điều, thú vị đấy.”
Trong đôi mắt đục ngầu của bà nội lóe lên ánh nước, nhìn tôi chằm chằm, vung mạnh tay đi về nhà.
Ngưu Nhị còn đang cười khà khà, nhìn tôi nói: “Thú vị, thú vị.”
Tôi nhìn anh ta, lấy tất cả tiền mặt từ trong cặp sách ra, nhét vào tay anh ta rồi hăm dọa: “Dám đến nhà tôi thì tôi sẽ đánh anh đó, có biết không!”
Ngưu Nhị nhận lấy số tiền kia, cười to chạy đến chỗ tạp hóa ở đầu thôn.
Tôi ôm con ngỗng trắng, vội đuổi theo bà nội.
Mũi bà đỏ ửng, nhìn tôi bằng đôi mắt ươn ướt: “Bà làm thế là vì ai chứ? Làm thế xấu xa thật, nhưng bà làm thế là vì ai? Cháu bảo bà nhìn cháu chết ư? Bà không nhẫn tâm nổi!”
“Bà nội!” Tôi muốn nắm lấy tay bà, nhưng lại bị bà hất ra, đi nhanh vào trong nhà.
Tôi ôm ngỗng trắng, vội vã theo sau.
Còn chưa tới nhà, thím Lưu hàng xóm đã vội tiến lên: “Bà nội Long, tôi đang tìm bà đây, gà vịt của bà chết hết rồi, bà mau về xem đi, trong nhà bà có nhiều rắn lắm.

đừng nói Long rượu rắn nhà bà bắt rắn về rồi không nhốt trong lồng nhé.”
“Từ sau ngày Long Duy sinh ra, đây là lần đầu tiên thấy nhiều rắn như vậy đấy!” Thím Lưu vội nói, nói xong mới nhìn thấy tôi, ngượng ngùng hỏi: “Long Duy , cháu về đây à?”
Bà nội khịt mũi, gật đầu với thím Lưu một cái rồi chạy nhanh vào nhà.

“Cảm ơn thím Lưu nhé.” Tôi vội vàng đuổi theo.
Vừa chạy được hai bước đã nghe thấy thím Lưu ở sau lưng hứ mấy tiếng, nhỏ giọng nói: “Chẳng trách có nhiều rắn như vậy, ra là xà nữ trở về.

Tôi khinh!”
Tôi quay đầu một cái, bà ta bèn xấu hổ cười với tôi.
Về đến nhà, trong ổ gà đều là gà chết, đám rắn màu sắc sặc sỡ đang bò trong đám gà chết.
Bà nội tức đến mức cả người run rẩy, cầm lấy con ngỗng trong lòng tôi ném vào sân.
“Ta không ở đây, nó đến báo thù rồi.” Giọng nói của Mặc Dạ vang lên bên tai.
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay phát ra tiếng khè khè, đám rắn lập tức chạy đi hết.
Con ngỗng to còn vung cánh chạy theo lũ rắn.
Bà nội run rẩy, nhìn lồng gà, lại đi nhìn vịt trong hàng rào trúc bên cạnh ao phía sau, còn cả chuồng lợn, chuồng thỏ.
Không có ngoại lệ, đều bị rắn cắn chết hết.
Người bà nội như càng lọm khọm hơn, quay đầu nhìn tôi, sau đó im lặng cầm xẻng lên, xúc gà chết vịt chết đến hậu viện.
Tôi vội cầm cuốc đào hố, nhìn bà nội xúc từng con vật chết đến bên này, cũng cảm thấy rất khó chịu.
Muốn nói chuyện với bà, nhưng bà lại mím chặt môi, rõ ràng là đang tức giận.
Đợi khi chôn hết đám gà vịt thỏ chết rồi, hai con lợn chết trong chuồng lợn tôi với bà không kéo nổi, bà bèn gọi cho bác họ của tôi, bảo ông ấy đi qua giúp đỡ.
“Bà nội.” Tôi lấp đất lại xong, muốn an ủi bà nội.
Bà lại ôm tôi khóc to: “Long Duy à, bà nội lòng dạ độc ác, muốn kéo Ngưu Nhị ngăn tai họa cho cháu.


Nhưng nếu bà nội có thể chặn cho cháu, bà nội cũng bằng lòng mà”.
“Sao bà có thể đứng nhìn Long Duy của bà chết được.” Bà nội ôm chặt lấy tôi, nước mắt rơi xuống, cuối cùng cũng trút hết cảm xúc chịu đựng suốt một ngày ra.
Tôi ôm lấy bà nội: “Không sao, không phải còn có Mặc Dạ sao, hắn sẽ bảo vệ cháu.”
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay nghe thấy thế thì động đậy, bên tai như vang lên tiếng cười trầm thấp của Mặc Dạ.
Lúc đến, bác họ rất cẩn thận, còn gọi thêm mấy người, cả đám người đầy mùi rượu, còn chưa vào cửa đã rải lưu huỳnh vào nhà tôi.
Bà nội dẫn bọn họ đến chuồng lợn kéo lợn, nhưng khi tới hậu viện nhìn thấy tôi đang đào hố, sắc mặt bọn họ không dễ nhịn lắm.
Bác họ bảo mấy người trong nhà lấp hố, nói với tôi: “Long Duy , cháu ra ngoài một chút.”
Bà nội đang luyến tiếc nhìn hai con lợn, hai con lợn này được nuôi dưỡng trước khi giết lợn mừng năm mới, đến bây giờ đã sắp nửa năm rồi, mỗi con khoảng năm mươi cân.
Bọn chúng chết rất thê thảm, bụng bị rắn cắn thủng.
Bác họ thừa dịp bà nội thất thần, dẫn tôi đến sân trước: “Chuyện nhà cháu cháu cũng thấy đấy, cháu vừa về thôn đã có nhiều rắn như thế, trong lòng cháu chắc cũng hiểu.

Thừa dịp trời chưa tối thì mau đi đi, đừng ở lại trong thôn nữa.”
Tôi ngạc nhiên nhìn bác họ, ông ta nặng nề chậm một điếu thuốc: “Đây không phải ý của một mình tôi, mấy người đến giúp đỡ kia đều có ý này.”
“Cháu chỉ biết lúc cháu sinh ra, bầy rắn bên đường bái lạy cháu.

Nhưng cháu không biết năm ấy trong thôn bị rắn tấn công, cắn chết rất nhiều gà vịt và heo con.” Bác họ phun khói thuốc, nói với tôi: “Cháu nói với bà nội mình một tiếng, bác chạy xe gắn máy đưa cháu ra khỏi thôn, được chứ.”