Xà Quân Đùa Hậu

Chương 31



Thời gian trôi qua, tình cảm cả hai càng nồng thắm thêm, trong nháy mắt thì Chân Lôi đã ở Xà Tộc được hai tháng. Nhớ lúc trước nàng quá sợ hãi, quá bất an lo lắng, càng về sau càng trở nên quen dần và có thể thích ứng. Trong hai tháng này nàng đã thay đổi đi rất nhiều, làm cho nàng không thể nào tin được.

Hai tháng trước, nàng gặp khó khăn vì nàng vẫn còn là một cô gái của Nhân Gian, nhưng vào giờ phút này, nàng đang mặc lễ phục màu trắng ngà kéo dài tới đất, đứng ở trước gương to khảm đầy châu ngọc, chung quanh nàng có rất nhiều cung nữ hầu hạ, nàng đang chờ Xà Quân anh tuấn của nàng đến, để đưa nàng tới thực hành đại điển phong hậu.

Nghe nói trải qua buổi lễ phong hậu, Xà Quân sẽ phong ấn thời gian trên người nàng, để nàng có tuổi thọ vô hạn với trời đất, giữ mãi dung mạo như bây giờ để nàng làm bạn đời với hắn vĩnh viễn.

Đây là tất cả mọi thứ mà nữ nhân trên đời đều mơ ước, tất cả những thứ này nàng đều có được, đây có phải là giấc mộng hay không? Thật sự khó mà tin được.

“Xà Hậu, Xà Quân ra lệnh cho ta, mang thứ này tới cho ngài.” Cung nữ quỳ xuống trước mặt nàng, nâng chiếc hộp châu báu lên cung kính nói.

“Đây là vật gì?” Nàng tò mò cầm lấy, rồi mở ra xem.

Bên trong chính là một sợi dây chuyền được chế tạo bằng vàng, xem ra sợi dây chuyền vàng này không có gì quan trọng, nhìn bề ngoài của nó giống như đồ vật của người nhân gian, nhìn nó không có gì đặc biệt.

Chân Lôi càng ngày càng rất tinh quái, mọi chuyện vừa rồi đã dạy cho nàng biết, Xà Quân cao quý không thể nào đưa cho nàng sợi dây chuyền vàng bình thường như vậy? Bực bội, nàng liếc nhìn vào bên trong lần nữa, thấy có một cầm tấm thẻ ở phía sau nên nàng cầm lên xem, kết quả nhìn lên làm dòng lệ nóng liền rơi xuống.

Tiểu Lôi: Có người đem những đồ vật quý giá đến tặng ta và thúc thúc của ngươi, bọn ta đã nhận được rồi. Biết ngươi có công việc tốt, lại không có chết, chúng ta thật sự rất vui mừng, và cũng rất cảm ơn người đã cứu mạng ngươi đó.

Mặc dù hắn không nói cho chúng ta biết trước tiếng nào, đem ngươi đi ra nước ngoài làm cho chúng ta có chút tức giận, nhưng biết hắn là vua của một quốc gia nhỏ, lại chịu yêu ngươi còn cưới ngươi làm hậu, ta với thúc thúc của ngươi cũng không còn tức giận nữa. Chúng ta chúc phúc cho ngươi, hi vọng ngươi được bình an và sống thật vui vẻ.

Cuối cùng trời cao cũng mở mắt, cho ngươi gặp được một người chồng tốt. Ta với thúc thúc của ngươi chỉ là nông dân bình thường, không có gì để tặng cho ngươi. Lúc chúng ta kết hôn, ba mẹ ngươi có tặng cho chúng tay sợ dây chuyền vàng này, giờ chúng ta giao lại cho ngươi, hi vọng ngươi nhìn thấy nó sẽ nhớ tới chúng ta, nhớ tới ba mẹ qua đời của người. Hãy sống thật tốt nha.

Vĩnh viễn sống hạnh phúc.

Thúc thúc, thẩm thẩm yêu quý ngươi nhất của ngươi.

Khi xem xong, Chân Lôi không còn cách nào ức chết được cảm xúc của mình, nắm chặt dây chuyền kia mà khóc ra thành tiếng.

“Không nghĩ rằng ngươi lại cảm động như vậy, sớm biết như vậy thì ta nên đem hết tất cả các bảo vật của thế gian này đưa đến trước mặt của ngươi rồi.” Tái Lạc Tư cứ trêu chọc nói, kim quang chợt lóe lên, liền xuất hiện ngay trước mặt của nàng.

“Ngươi đã đến rồi.” Nàng vui mừng chạy vào trong ngực của hắn. “Cám ơn ngươi, đã vì ta mà làm ra những thứ này.”

“Chỉ cần ngươi vui vẻ, tất cả mọi thứ trên đời này ta đều có thể đặt trước mặt của ngươi.” Hắn mỉm cười nói.

“Đủ rồi, chỉ cần có cái này đã đủ rồi.” Ôm thật chặt hông của hắn. “Ngươi tới đón ta sao?”

Thật mừng khi mình được gả ột nam nhân đáng yêu như thế.

“Bởi vì ta ở Thánh Điện chờ ngươi mãi, mà ngươi vẫn không đến nên đoán chắc là ngươi vẫn còn mãi lo chơi mà quên mất thời gian, nên mới tự mình đến đây để đón ngươi.” Hắn không hề trách mắng mà nhìn nàng cười nói.

“Thật xin lỗi, ta thật sự bị nơi này mê hoặc rồi.” Nàng mắc cỡ, vùi đầu vào trong ngực của hắn, nghe những lời nàng nói và ngã vào trước ngực của hắn, làm hắn phát ra từng trận cười sang sảng.

Lòng ngực nàng cứ đập liên hồi.

“Hiện tại ta có thể dẫn ngươi đến Thánh Điện để làm lễ thành thân, có được hay không?”

Ở đầu bên kia, Chân Lôi thẹn thùng nhẹ “Ừ” một tiếng, “Ta đồng ý.”

Tái Lạc Tư bật cười, nâng mặt nàng lên nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, “Những lời này nên giữ lại, chờ đến Thánh Điện rồi nói lại có được không?”

Làm ặt nàng càng ửng đỏ, càng thêm đỏ ửng. Tái Lạc Tư dẫn nàng bước tới trước thần điện, đằng sau là các cung nữ đang vây quanh.

Thần điện to như vậy, nhưng chỉ thờ phụng hai tượng xà rất lớn, trông rất sống động làm nàng cứ nhìn chăm chú vào, ở phía dưới có đặt một chậu than lớn có độ cao tương đương con người.

Tái Lạc Tư đưa nàng đi tới trước mặt chậu than. Trong chậu than, lửa đỏ cứ cháy hừng hực, ngọn lửa đỏ giống như muốn thoát khỏi chậu than hướng thẳng tới chỗ nàng, Chân Lôi không khỏi kinh hoàng liền lui ra sau hai bước.

“Đừng sợ, đây chỉ là nghi thức, không thể nào làm tổn thương đến ngươi được.” Tái Lạc Tư nghiêm mặt lại, hắn chưa từng nhìn thấy ngọn lửa trong thần điện lại chồm lên cao như vậy.

Hồng Bạch trưởng lão chính là người chủ trì nghi thức, cả hai cùng hiệp trợ lẫn nhau, nhưng chẳng ai ngờ lại có chuyện xảy ra như vậy.

“Có lẽ thánh hỏa trong thánh điện đang chúc mừng chuyện vui này!” Bọn họ chỉ có thể giải thích được như vậy thôi.

“Nghi thức bắt đầu!” Tái Lạc Tư ra lệnh.

“Vâng”, Hồng Bạch trưởng lão gật đầu một cái, cả hai cùng giơ xà trượng lên song song nhau, quỳ xuống trước mặt tượng xà, thành tâm khẩn cầu, để trình với Xà Quân nhiệm kỳ trước về chuyện vui của tộc, nhưng khi bọn họ vừa cầu khẩn xong. Mời Tái Lạc Tư cùng Chân Lôi nắm tay nhau bước qua chậu than, đột nhiên ngọn lửa bỗng chốc biến thành màu đỏ liền vọt lên cao, rống giận đánh úp về phía Chân Lôi.

“A!” Chân Lôi sợ hãi, liền lui ra, thiếu chút nữa buông cánh tay của Tái Lạc Tư ra.

Giờ khắc này, ánh mắt màu lam của Tái Lạc Tư liền trở nên lạnh lùng, từ trong miệng phun ra một hơi khí lạnh thổi vào lò lửa, làm ngọn lửa đỏ nhanh chóng biến thành màu lửa xanh, theo như lời đồn thì màu đỏ chuyển sang màu xanh chính là niềm vui mừng của Xà Tộc.

Thần dân không hề nhìn kỹ, chỉ biết vui mừng khôn xiết, cho là Thánh Điện đã đồng ý hôn sự của Xà Quân, hơn nữa còn giáng phúc cho đôi tân nhân này. Chỉ có Hồng Bạch trưởng lão đang đứng ở phía trước là nhìn thấy rõ tất cả, lộ ra sắc mặt sợ hãi.

Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Thánh Hỏa không đồng ý hôn sự này sao? Chỉ vì hôn sự này mà đem đến tai họa lớn cho Xà Quân sao? Hai vị trưởng lão hoảng loạn liền suy nghĩ.

Không để ý đến biểu hiện của thánh hỏa, Tái Lạc Tư tự mình nâng cằm Chân Lôi lên, nhìn dung nhan kiều diễm của nàng mà tuyên thệ, “Từ nay về sau, ngươi chính là Xà Hậu của Xà Tộc ta, trừ phi ta chết đi, nếu không thì ngươi phải cùng sống với ta tới ngang hàng vô hạn tuổi thọ.” Nói xong, hắn hôn vào bờ môi của nàng đầy yêu thương, hơn nữa, hắn cũng vì nàng mà bày ra phong ấn trong một lúc ngắn ngủi.

“Được, cả đời này ta sẽ đi theo ngươi, Xà Quân của ta.” Nàng xấu hổ, liền đáp lại.

Tái Lạc Tư vui vẻ, nâng tay của nàng lên, dần dần cùng nhau rời khỏi Thánh Điện.

“Xà Quân……” Hai vị trưởng lão rất bất an, liền muốn ngăn cản lại. Nhưng Xà Quân đã nhanh hơn một bước, dùng ánh mắt kiên quyết cảnh cáo bọn họ phải bảo vệ bí mật này, không được tiết lộ ra ngoài.

“Dạ, Xà Quân.” Khi hắn nghiêm túc cảnh cáo, tạm thời bọn họ không thể nào lên tiếng, đành im lặng lui ra.

Ánh mắt xanh biếc của Xà Quân trở nên giận dữ, nhìn xuyên qua bả vai của hai vị trưởng lão, nhìn về phía vách tường bên kia, làm mặt của Hỏa Hà Na trở nên trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo kia giống như nói cho nàng biết, đừng có ngu ngốc mà gây sự nữa! Nếu không thì hắn, tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.

Dù không nói gì, chỉ dùng ánh mắt oán trách nhìnHỏa Hà Na, làm tim nàng đau đớn, không tự chủ liền khóc lên, rưng rưng nước mắt mà âm thầm rời đi. Nơi này không thể nào lưu giữ nàng lại được nữa rồi.