Sau khi kết hôn, Chân Lôi cứ quấn quanh ở bên cạnh Tái Lạc Tư, sợ không chú ý thì Hỏa Diễm Chi Nữ xinh đẹp đó lại có cơ hội đến gần Tái Lạc Tư.
Tất cả các việc nàng đều do nàng ấy đã từng làm khách ở nơi đây, còn là một trăm năm nữa chứ!
Nếu là người Nhân Giới, chỉ cần trong một buổi tối thôi, cô nam quả nữ ở chung một chỗ tất có chuyện không may xảy ra, huống chi Xà Quân tuấn mỹ đến như vậy, ở cùng nam nhân một trăm năm, nhất định tình cảm hai người không phải là ít.
Nếu nàng không canh chừng, chỉ cần sơ ý một chút, Xà Tử, Xà Tôn liền hạ sinh ra một đống. Vất vả lắm mới gả cho nam nhân này, tuyệt đối không để bị cướp đi nhanh như vậy. Chính vì nàng còn chưa hưởng thụ hết, tình cảm thương yêu của Tái Lạc Tư dành cho nàng!
Chỉ không biết do mình có quá nghi ngờ hay không, nàng cảm thấy hai vị trưởng lão Hồng Bạch của Xà Tộc cứ luôn canh chừng nàng bằng ánh mắt rất kỳ quái, khiến nàng cảm thấy vừa lạnh vừa khó chịu.
Nhiều lần nàng muốn nói cho Tái Lạc Tư nghe, nhưng lại sợ rằng do mình quá đa nghi, sẽ làm cho hắn cùng với trưởng lão tạo nên nhiều thành kiến, vì vậy cứ giữ chặt lại ở trong khóe miệng.
Thấy bộ dạng than ngắn thở dài, đang nằm gục xuống bàn của nàng, Tái Lạc Tư đang cầm công văn ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng. “Nếu như ngươi đợi ở đây quá mệt mỏi, có thể tìm Hải Thanh, nhờ hắn dẫn ngươi đi ra bên ngoài vui chơi một chút.”
“Không cần.” Chân Lôi nói, nhưng lại không ngẩng đầu lên, cứ cầm lọn tóc lên lộn một vòng tròn ở trên bàn thủy tinh. “Ta muốn ở chỗ này với ngươi.” Thật ra nàng đang nói trái với lương tâm mình! Trên thực tế là sợ bị cướp mất lão công.
Không còn các nào, ai biểu Diễm Chi Nữ đó dáng dấp lại đẹp hơn mình, so về vóc dáng cũng tuyệt mỹ hơn mình, so về huyết thống thì hơn hẳn loại côn trùng như mình, còn pháp lực lại cao thâm vô cùng, cái nào nàng cũng không bằng.
“Thật không muốn đi ra ngoài sao? Ta nghe nói trong thành có rất nhiều tộc Tinh Linh nghệ sĩ khác, họ còn biết sử dụng các kỹ năng đặc biệt đó!”
Tinh Linh nghệ sĩ?
Ánh mắt hiện lên màn sương buồn ngủ, dù mệt mỏi nhưng cũng ngẩng đầu lên. “Nhưng mà…. Ta vừa đi, Diễm Chi Nữ tới đây thì sao bây giờ?” Tuyệt không cho tình nhân cũ có cơ hội nào cả.
“Rốt cuộc ngươi cũng chịu nói lời thật lòng rồi hả?” Tái Lạc Tư cười một tiếng, khóe miệng cong lên thật đẹp mắt, “Ta biết ngay vật nhỏ này đang ghen mà.” Để cây viết đang cầm trong tay xuống, bước tới bên nàng, đặt thân thể của nàng lên trên đùi của hắn ngồi. “Yên tâm đi! Ta sẽ để cho nàng ấy trở về Viêm Đế, nhưng không phải ngươi rất thích nàng ở lại nơi này sao?”
“Ta không thích nàng ta ở nơi này.” Lời ngay nói thật, đôi tay vòng lên gáy của hắn, đầu tựa vào trên bả vai của hắn làm nũng, “Nàng ấy ở đây làm cho ta rất bất an, cầu xin ngươi hãy hạ một đạo mệnh lệnh, từ nay về sau không cho nàng lui tới nơi này làm khách có được không?”
“Không được.” Tái Lạc Tư siết chặt gò má trắng của nàng, giễu cợt tính trẻ con của nàng, “Đừng quên, bây giờ thân phận của ngươi là Xà Hậu của một tộc, sẽ phải đối mặt với những Tinh Linh Vương khác, sao có thể thất lễ?”
Chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến mặt mũi của Xà Tộc.
“Ta mặc kệ, ta chính là sợ ngươi bị nàng cướp đi! Huống chi nàng chỉ là Diễm Chi Nữ, không phải là Hỏa Vương thật sự, Hỏa Vương thật sự chính là ca ca của nàng Viêm Đế.”
Thân phận của công chúa và vua vẫn có sự khác biệt. Cho dù nàng có là nữ nhân của Nhân Giới, nhưng việc này chẳng lẽ nàng không hiểu sao?
“Người nào nói cho ngươi biết những thứ này?”
“Hải Thanh nói.” Biết ở trước mặt hắn nói láo cũng vô dụng, thẳng thắn vẫn là tốt nhất.
Cái tên Hải Thanh nhiều chuyện này, cầu xin hắn đừng gây thêm nhiều phiền phức cho hắn nữa.
“Cái tên Hải Thanh này, dường như hắn đã quá rảnh rỗi rồi.” Nên tìm nhiều công việc cho hắn làm mới đúng. “Ta sẽ để Tang Lịch Tư ở cùng với ngươi, không để cho Hải Thanh ở bên cạnh ngươi nói những chuyện nhảm nhí nữa.”
“Vậy ngươi hãy đồng ý với ta, không cho nàng đến đây, không để nàng gặp mặt ngươi.”
Xà Quân bật cười liền gật đầu, “Nếu như nàng ấy không đến tìm ta thì thôi.”
“Dù cho có tìm ngươi, ngươi cũng phải trốn để không gặp nàng ấy.” Chân Lôi vẫn cố chấp nói.
Tính trẻ con lại tái phát, khiến Tái Lạc Tư bất đắc dĩ cười, “Chớ ăn nói bậy bạ, mau đi chơi nhanh đi.”