Xà Quân Đùa Hậu

Chương 40: Hết



“Oa! Quỷ!”

Bọn họ vừa đi đến Ma Cung của Minh Giới, liền nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng thét chói tai nhức óc, lập tức hét lên có quỷ, lập tức nghe thấy tiếng ly thủy tinh, đèn thủy tinh bể nát đầy trên đất, cả Ma Cung dường như lâm vào một trận hỗn loạn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bọn họ chưa thông báo, đã cùng nhau tiến vào đại điện lại bình tĩnh xuất khẩu. Đang ngồi trên ghế, thấy hai hàng lông mày của Diêm Quân đang nhíu lại, gân xanh di chuyển đầy giận dữ,

Là ai lợi hại như vậy, có thể chọc cho Diêm Quân lạnh như băng kia nổi giận? Vẻ mặt tò mò hiện rõ trên mặt mọi người, dồn hết về hướng âm thanh phát ra.

“Oa! Cứu mạng! Quỷ không đầu, quỷ chết bỏng, quỷ mặt xanh.” Chân Lôi chạy từ bên trong chạy đến kêu cứu, ôm trên tay một đống thủy tinh chế phẩm có giá trị không nhỏ, nàng không ngừng hướng chúng vào ma tử trong Ma Cung.

“Trời ơi! Cứu mạng! Diêm Quân, Xà Hậu lại tỉnh rồi, mời ngài nhanh chóng làm phép cho nàng ngủ lại đi!” Bọn thị vệ rối rít chạy bán sống bán chết thật nhanh đến chỗ Diêm Quân, van xin hắn ra tay giải cứu.

“Đủ rồi, ngươi dừng tay lại cho ta.” Không thể chịu được nữa, Diêm Quân bỗng chốc đứng dậy! Làm phép ổn định tâm trí cho Chân Lôi đang thét chói tai điên cuồng, không nghĩ rằng nữ nhân này lại nhát gan như vậy, chỉ nhìn thấy diện mạo của Binh Sĩ Ma Tộc, vừa sợ vừa chạy, làm cho Ma Cung của hắn chẳng còn được yên ổn.

“Quả nhiên do ngươi giở trò quỷ.” Viêm Quân nhìn chằm chằm hắn nói.

“Ngươi biết rõ Xà Quân mất đi nàng ấy đã chịu nhiều thống khổ.” Hai Trưởng Lão căm phẫn nói.

Tức giận vì Diêm Quân giấu đi Xà Hậu của bọn họ. Nghĩ đến nổi khổ của Xà Quân, bọn họ thật sự không thể tha thứ cho hành động tàn ác này của Diêm Quân.

Mất đi người yêu, trái tim như bị xé nát, so với việc mất đi tánh mạng của mình thì còn khó chịu hơn rất nhiều, tên Diêm Quân này cần phải tự đi trải nghiệm một chút, để nếm thử mùi vị trái tim bị đốt, bị cắn xé ra một chút.



“Ta chỉ hiếu kỳ mới cứu mạng của nàng ấy, chứ không phải vì Tái Lạc Tư.” Diêm Quân cao giọng cười.

Chán ghét nhìn Chân Lôi một cái, thật không rõ nữ nhân của Nhân Giới lại ngu xuẩn như vậy, sao Xà Quân lại thương yêu nàng ấy, lại còn xem nàng ấy như bảo vật nữa chứ? Nếu đổi lại là hắn, đem cả Xà Cung cùng với nữ nhân này để thưởng cho hắn thì hắn cũng không thèm.

“Ngươi không nên trêu chọc Tái Lạc Tư như vậy.” Viêm Quân cảnh báo nói.

Lòng quyết tâm trả thù của Xà Quân rất mạnh.

“Ta chỉ muốn thưởng thức nổi đau khổ của hắn, muốn giữ nàng ấy thêm vài ngày để nhìn Tái Lạc Tư có thể đau khổ được bao lâu mà thôi, thật sự không muốn trở thành kẻ thù của hắn.”

Nếu không phải như vậy, sao hắn phải giữ nữ nhân điên của loài người này lại làm gì, để nàng ấy có thể tiếp tục làm hại Ma Cung của hắn sao? Chỉ vì niềm vui thú này, mới cho nàng làm nhiễu loạn nơi đây, thật đúng là chẳng còn gì để nói.

“Ngươi quả thật nghĩ như vậy sao.” Viêm Quân lắc đầu cười một tiếng, hướng về phía hắn trêu ghẹo. “Nếu như ngươi để những suy nghĩ này cho Xà Quân biết! Ngươi nghĩ hắn sẽ làm thế nào?”

Mặc dù Viêm Quân nói như vậy, nhưng đồng thời hắn cũng đã niệm thuật ngữ di động, truyền đạt tin tức cho Xà Quân đang ở trong Bụi Gai bóng đêm đang được phong ấn kia.

“Hắn nên cảm tạ ta đã cứu Xà Hậu của hắn mới đúng.” Diêm Quân vẫn lãnh lùng ngạo mạn nói.

“Vậy sao? Vậy thì ngươi nên đem nàng ấy trả lại cho ta mới đúng chứ.” Nhận được tin tức, Xà Quân lập tức xuất hiện ở Minh Giới. Vừa nhìn thấy Lôi Nhi yêu quý bị định trú, mắt lam trừng lên giận dữ, xoay người đi tới chỗ nàng gỡ bỏ pháp thuật.

“Tái Lạc Tư.” Chân Lôi vừa được thả tự do, lập tức gục đầu khóc trong ngực của hắn. “Mau, mau cứu ta ra khỏi nơi đây, rời khỏi nhóm người xấu xí này.”

Dám mắng Ma Tộc của hắn là xấu xí, gân xanh liền hiện lên trên mặt Diêm Quân lần nữa, cái tên Xà Hậu vong ân phụ nghĩa này, nói chung nàng đã quên mất là người nào đã cứu mình rồi sao?

“Ngươi không nên giấu Lôi Nhi của ta.” Xà Quân không vui, hướng nhìn Diêm Quân khó chịu.

“Ngươi nên cảm ơn ta đã cứu nàng, để nàng không bị tổn thương chút nào mới đúng chứ.” Để có thể cứu người từ trong chân hỏa, pháp lực của hắn cũng đã bị tổn hại không ít.

Nhưng mọi việc không còn quan trọng nữa, hãy mau dẫn người đi sớm một chút, để cho Ma Cung của hắn có thể khôi phục lại sự yên tĩnh như thường ngày.

Nếu cứ giữ nàng ấy ở Ma Cung này mãi sẽ càng bị tổn hại, thật là cực kỳ tức giận.



“Chỉ cần ngươi nhớ rõ, đã nợ ta một món ân tình là đủ rồi.” Hắn thản nhiên nói.

“Ân tình? Có lẽ ta nên cùng Lôi Nhi ở lại chỗ này, trả lại ân tình cho ngươi mới đúng.” Tái Lạc Tư cười lạnh, nhìn cung điện lộn xộn này! Tám phần là do kiệt tác của Lôi Nhi gây ra.

Diêm Quân vừa nghe, bỗng chốc thay đổi sắc mặt, “Không cần, ta đây rất khoan dung độ lượng, không cần ngươi trả ân tình ngay bây giờ.”

Nói đùa, hiện tại hắn chỉ muốn chỉnh đốn lại Ma Cung của mình, hắn chỉ muốn được thanh tỉnh mà thôi. Không muốn bị người khác quấy rầy thêm nữa.

Tái Lạc Tư cười tà ác, “Ta cũng vậy, không thích nợ ân tình của người khác, để cho Lôi Nhi của ta ở lại trong Ma Cung của ngươi làm khách, tốt nhất là trả hết món nợ ân tình cho ngươi.” Ôm lấy Lôi Nhi đi về phía tẩm cung của hắn.

Nhân giới có câu nói: “Thỉnh thần thì dễ, nhưng tiễn thần thì khó.” Đáng đời dám trêu cợt hắn, để cho tên này nếm thử một chút hậu quả cho việc mình đã làm vậy. Bản lĩnh thét chói tai của Lôi Nhi, thì hắn đã lĩnh giáo quá nhiều rồi.

“Này, Tái Lạc Tư, ngươi đừng nói giỡn, ngươi phong ấn Xà Tộc quá lâu rồi, sao không mau làm bọn họ tỉnh lại đi chứ?” Diêm Quân đứng dậy đuổi theo.

“Vậy thì rất phiền, cứ kêu con dân ở Xà Giới của ta cùng nhau dời đến Minh Giới, ở chung với nhau tại nơi đây cũng tốt. Ngươi cảm thấy như thế nào hả Lôi Nhi?.” Lặng lẽ hướng nhìn nàng nháy mắt.

Chân Lôi thông minh, cười hiểu ý liền gật đầu, cũng muốn cho tên nam nhân đã làm phép nàng ngủ mê man này một bài học. “Ta không sao, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh bảo vệ, bất kỳ ma quỷ nào cũng không sợ.”

Từ nay về sao thì trong mắt của nàng cũng chỉ có mình Tái Lạc Tư, những người khác không thèm nhìn đến.

“Có lẽ chúng ta nên lên kế hoạch ở tại nơi đây, sinh hạ một đống tiểu oa nhi, coi như nơi này chính là cố hương thứ hai.” Hắn không coi ai ra gì mà hôn lấy nàng.

“Cứ dừng chân ở tòa cung điện này đi, đem bọn rắn trong cung mang hết đến đây, bởi vì ta đã quen được bọn họ phục vụ rồi.”

“Cả Tang Lịch Tư và Hải Thanh nữa.”

“Đúng, đem cả bọn họ theo cùng đi.”

“Toàn bộ con dân cũng đều đem đến đây hết?”



“Không sai, đem bọn họ cùng đến đây.”

Nụ hôn nóng bỏng của hai kẻ yêu nhau thật cháy bỏng, lập tức lên kế hoạch xây nhà mới trong tương lai, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt giận dữ u ám của Diêm Quân.

“Các ngươi không còn lời nào để nói sao?” Tức giận liếc về phía ba người đang vui vẻ đứng bên cạnh, cùng nhau xem trò vui.

Bất đắc dĩ Viêm Quân nhún nhún bả vai, cảm thấy bản chất hung ác của tên này, có thể dùng họ để giáo huấn lại hắn.

Hướng về phía Tái Lạc Tư cười mờ ám, “Lúc nào xây cung điện, thì chúng ta sẽ tới giúp các ngươi.”

Diêm Quân lạnh lùng như tức điên lên, con mắt giận dữ lóe lên ánh sáng màu đen như muốn giết người.

“Cứ ngụ ở đây khoảng năm trăm năm đi!”

“Năm trăm năm sau sẽ đem Ma Cung trả lại cho ngươi.”

Từ xa xa không ngừng truyền đến những tiếng cười ngọt ngào của Tái Lạc Tư với Lôi Nhi, giọng cười của họ vô cùng chói tai.

“Ta không đồng ý, Tái Lạc Tư, ngươi quay trở lại cho ta…..” Trong Minh Giới không ngừng vang dội âm thanh gào thét của Diêm Quân, mãi mãi ở cùng nhau tới năm trăm năm sao!

Hết.