Vừa tốt nghiệp lại trở thành kẻ thất nghiệp, cho nên Chân Lôi nghe theo lời đề nghị của Thẩm Thẩm, ở lại Đài Trung mấy ngày.
Ban ngày nàng không có việc gì làm cứ đi dạo ở trước sân, sau đó giúp Thúc Thúc đi nhổ cỏ ở trong vườn, Thúc Thúc nói vạn vật trên đời đều có sinh mạng, côn trùng dựa vào rau quả để sinh tồn là vậy, thực vật sinh trưởng trong đất cũng vậy. Mặc dù nghe rất kỳ quái, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không thể không đồng ý với những suy nghĩ của ông, bởi vì vạn vật trong thế gian đều có sinh mạng riêng, sinh tồn trong thế giới riêng kia.
Không nhớ rõ vị cao tăng nào đã nói qua! Cho dù ở trong nước cũng có vô số sinh mạng! Bởi vì trong kính hiển vi, trong thế giới nhỏ của nước cũng có rất nhiều vi sinh vật cùng vi khuẩn, nghiễm nhiên đó cũng chính là một thế giới khác, cho nên dần dần Thúc Thúc không còn cảm giác lời nói đó, không có gì là không đúng.
Từ trước đến giờ, Thúc Thúc trồng rau không cần đến thuốc trừ sâu, nhưng khi làm ra đồ ăn lại đặc biệt ngọt hơn, thanh ngon hơn, giống như cả vùng đất ở đây đang báo đáp lại trái tim thiện lương của ông.
Buổi sáng Thúc Thúc diệt trừ hết cỏ, nàng thừa dịp lúc Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm đang ngủ trưa, liền đi dạo ra phía sau núi, tuy nói là muốn nhìn cảnh sắc núi rừng một chút, nhưng trên thực tế trong lòng kia không hề đè nén có chút phần rung động, chờ được gặp lại nam nhân kia.
Cảm giác hắn ôm mình cho đến bây giờ vẫn còn in rõ trong đầu, da thịt hoàn toàn giống như bị ma chú, không tự chủ được liền ửng hồng rung lên, khát vọng được chạm vào hắn thêm một lần nữa. Dường như trong người hắn có một loại ma lực, lúc nào cũng dẫn dắt lòng nàng.
Trong trí nhớ, khuôn mặt được in sâu kia tuyệt đối không phải người Trung Quốc, nàng ít tiếp xúc với xã hội nên không nhìn ra được hắn là người nước nào, chỉ biết hắn là người nước ngoài.
Mặc kệ hắn là người nước nào, thì tiếng Trung của hắn vẫn nói rất lưu loát.
Hắn có phải là nghệ sĩ ở nước ngoài đến Đài Loan này biểu diễn không? Bình thường nàng chỉ vội đi làm, không chú ý đến nghệ sĩ trong hay ngoài nước chút nào, nếu như biết nhiều thêm một chút thì tốt, có lẽ đã đoán ra được hắn là ai. (= =? tương tư rồi)
Tái Lạc Tư, tên rất có thần khí, giống như tên các chư thần trong thần thoại Hy Lạp.
Người ở đâu? Tái Lạc Tư…… Hình như là tên của Hải Thần!
Hải Thần….. Chân Lôi ngẩn cười, không hiểu sao nàng lại liên tưởng, đem Tái Lạc Tư đầu tóc đen đi so sánh với tên đầu xanh ngọc đặt cùng chung một chỗ, nàng có suy nghĩ lung tung quá hay không?
Trách sao mình cứ nghĩ mãi về hắn, còn liên tưởng hắn cùng Hải Thần, thật không thể nào giải thích được.
Bóng dáng Chân Lôi cứ đảo vòng trên núi, chiếu thẳng vào bên trong ly rượu mà Xà Quân đang cầm, đôi môi mỏng liền khẽ nhếch lên cười.
Cuối cùng vật nhỏ này cũng không thoát khỏi được mị lực của hắn, mới gặp gỡ lần đầu, liền khắc sâu ma chú yêu vào bên trong hắn.
Nhìn thấy Xà Quân đang cười, Hải Thanh cùng Tang Lịch Tư đứng ở hai bên ghế kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà đồng, cùng khom người xem rõ nguyên nhân gì mà Xà Quân đang cười.
Gần đây, số lần Xà Quân cứ dõi theo Xà Hậu nhỏ càng ngày càng nhiều, có phải hắn càng ngày càng quan tâm đến nàng hay không?
“Xem ra con rắn nhỏ không thể quên được Xà Quân, cứ luôn muốn gặp lại Xà Quân!” Hải Thanh nhếch môi cười, cao hứng nói.
Đã nói mà! Diện mạo Xà Quân vô cùng tuấn mỹ, vóc người cao soái uy vũ, làm sao không thể lấy được trái tim của Xà Hậu nhỏ chứ.
Đấy? Nhìn xem, mới vừa xuất mã, không phải đã mê hoặc được nàng rồi sao?
“Nhưng theo ta thấy, Xà Hậu nhỏ cũng không phải chỉ vui đùa một chút với tên tiểu tử loài người kia, nàng đối với đứa bé kia cũng có tình cảm.” Tang Lịch Tư khuyên nhủ Hải Thanh đừng cao hứng quá sớm.
Từ trong quá khứ, cứ dõi trong Thủy Kính có thể hiểu rõ, Xà Hậu nhỏ rất quan tâm Liễu Tư Minh, nàng quan tâm tình cảm của hắn, cho nên đối với Xà Quân, cũng có khả năng là nàng chỉ bị mê hoặc một lúc.
Đối với Xà Quân mà nói, không phải là hiện tượng tốt.
Quy tắc của bọn Xà Tộc là chế độ một vợ một chồng, một khi quyết định chọn Xà Hậu là phải chung sống cả đời bên nhau, đến chết cũng không được đổi mới. Nếu như trong lòng Xà Hậu có người đàn ông khác, trong lòng nàng cũng sẽ không còn Xà Quân.
Ở trong Xà Tộc này, không cho phép chuyện đó xảy ra.
Người ruồng bỏ Xà Quân đều phải xử tử.
Không phải đáng thương cho Xà Hậu nhỏ hay sao, vẫn chưa thành thân đã bị xử tử rồi?
Phải thay nàng nghĩ chút biện pháp mới được.
“Chi bằng gạt Xà Hậu nhỏ đưa tới bên cạnh người, người thấy thế nào?” Tang Lịch Tư đề nghị.
Như vậy thì trước khi hoàn tất đại điển phong hậu hai mươi tuổi, cả hai có thể cùng nhau bồi dưỡng tình cảm.
“Gạt thế nào? Bắt cóc sao?” Hải Thanh hỏi đùa, không phải muốn hành động theo kiểu Xã Hội Đen chứ.
“Ngươi đừng nói cho ta biết, đầu của ngươi chỉ có tác dụng trong việc ăn cơm thôi, thay vì khiến Xà Hậu cứ dây dưa ở lại Nhân Giới, chi bằng sớm dẫn nàng đến Xà Giới, để sau này nàng có thể làm quen với cuộc sống nơi đây.” Tang Lịch Tư chẳng thích nhìn vào mắt của Hải Thanh, tự mình nhìn Xà Quân giải thích.
“Khoảng thời gian đại điển phong hậu không tới hai tháng, nếu đến lúc đó mới đem Xà Hậu về, nhất định nàng không thể nào tin nổi sự thật này, cho nên vẫn để cho nàng rời khỏi Nhân Giới sớm hơn, trở về bên cạnh Xà Quân là tốt nhất. Có Xà Quân ở bên cạnh nàng, nàng sẽ nhanh chóng quen với cuộc sống ở nơi đây.”
Như vậy thì vừa có thể bảo vệ cho nàng, vừa có thể chặt đứt mối quan hệ giữa con rắn nhỏ cùng với Liễu Tư Minh.
Quả là cao thâm khó lường, tròng đen lẳng lặng nhìn bóng dáng nho nhỏ trong Thủy Kính, nghĩ về lời nói của Tang Lịch Tư một lúc, mới mở miệng, “Cứ theo đề nghị của ngươi mà làm đi.”
“Dạ, ta lập tức đi an bài.”
“An bài cái gì?” Lời vừa nói xong, một đạo quang đỏ rực tuyệt đẹp đến gần ngay trước mặt, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển cất bước về phía hắn.
“Ngươi đến làm gì? Hỏa Nữ.” Tái Lạc Tư nhíu mày, bóng dáng ngồi trên ghế không có chút chuyển động, mặc cho vị khách của mình bước tới.
“Sao ngươi vẫn đối xử với ta lạnh lùng như vậy.” Hỏa Hà Na dung nhanh tuyệt đẹp, lặng lẽ che đi một phần u uất của mình.
Ngàn năm trước, trong một lần yết kiến Thiên Đế, Diễm Chi Nữ Hỏa Hà Na sau khi nhìn thấy được Xà Quân Tái Lạc Tư, liền yêu hắn, vả lại vừa thấy hắn thì đã nguyện chung tình.
Nhưng Tái Lạc Tư vẫn kiên quyết lãnh đạm, hắn không chút sở động, thậm chí Hỏa Hà Na tự động năn nỉ xin đến Xà Cung làm khách trong năm trăm năm, dùng nhiệt tình làm tan chảy lòng hắn, nhưng cũng không có chút xây xát, điều này làm cho trái tim của Hỏa Hà Na thật sự đau khổ, cuối cùng chán nản rời khỏi Xà Giới, trở về Hỏa Viêm Cung.
Cho dù trải qua chín trăm năm, nàng đã yêu nhưng vẫn không được hồi đáp, nàng vẫn không từ bỏ ý định thường xuyên đi đến Xà Cung, hy vọng được nhận một chút tình cảm dịu dàng từ hắn.
Nhưng hắn vẫn giữ y ý định trước sau như cũ, một vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, nhất mực cự tuyệt tấm lòng của người đến từ xa ngàn dặm.
“Là Viêm Đế phái ngươi tới báo tin sao?”
“Không, do ta tự ý muốn đến gặp ngươi.” Giữ chặt vẻ kiêu ngạo cùng tính rụt rè, Hỏa Tinh Linh kia liền hạ xuống, Hỏa Hà Na lại một lần nữa không sợ ánh mắt lạnh lùng của hắn, lấy hết dũng khi di chuyển về phía hắn, ngồi xuống dựa vào vóc người cao ngất của hắn.
Nhưng sau một khắc, thân thể đang tựa sát của nàng liền dời đi, cách xa nàng ra hai thước.
Trong ánh mắt Hỏa Hà Na hiện lên một tia bi thương.
“Ta nghe nói Xà Hậu nhỏ mà ngươi chọn đã trưởng thành rồi, nàng có đẹp không?” Mỉm cười đầy đau khổ.
Trong Giới Tinh Linh, dung mạo của nàng mặc dù không phải đẹp nhất, nhưng cũng là xuất sắc nhất, nàng không tin nữ nhân phàm trần sẽ thắng được nàng.
“Ngươi biết rõ, đây chỉ là một phần cam kết trong việc báo ân của cả hai.” Hắn lạnh lùng nói.
“Báo ân,” Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, “Nếu biết làm vậy có thể đạt được tình cảm của ngươi, ta nguyện ý vì ngươi cam chịu để Thiên Lôi đánh chết.” Vì thấy không công bằng, nên nàng vô cùng tức giận.
Số mạng không nên quá khắt khe với nàng như vậy, tình khóa ngàn năm. Cuối cùng đợi được cái gì chứ?
Muốn nàng chúc phúc sao?
Không, nàng không thể…..
Tái Lạc Tư cảm thấy chán ghét, liền duỗi thẳng cánh tay, hướng nhìn về phía nàng, cứ lạnh nhạt lui đi. “Nếu ngươi muốn ở lại, xin mời tự nhiên! Ta còn có chuyện, cần phải đến Nhân Giới một chuyến.”
“Là vì nữ nhân loài người kia sao?” Trước khi hắn rời đi, nàng xúc động liền mở miệng hỏi.
“Trừ nàng ấy ra, không có bất kỳ thứ gì ở Nhân Giới có thể hấp dẫn ta.” Tiếng hừ phát ra, ngay sau đó người ấy liền biến mất, không thể nào nhìn thấy được nữa.
Trong Xà Cung, Hải Thanh cùng Tang Lịch Tư đồng tình nhìn Hỏa Hà Na một cái oán hận, vội vàng rời đi.
Trong Xà Cung to như vậy, trừ cung nữ phục vụ ở bên ngoài! Cũng chỉ còn nàng ở lại.