Tần Phi ân một tiếng, nàng khép lại menu trong tay, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại đây yêu cầu đồ uống. Chờ nhân viên phục vụ đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hai ngày nay nàng vẫn luôn một mực khiến bản thân tỉnh táo lại, nàng hoài nghi có phải bởi vì Tần Tự từ nhỏ thiếu thốn tình cảm của phụ thân, mới đi thích đồng tính hay không. Nàng cùng với phụ thân của Tần Tự sau khi ly hôn, sau đó chưa từng cho hai cha con gặp mặt, đối với những câu hỏi về phụ thân của Tần Tự cũng chưa bao giờ giải đáp. Nàng thừa nhận, nàng rất ích kỷ, bởi vì căm hận nam nhân kia, cho nên cả quyền lợi được hưởng thụ phụ ái của Tần Tự cũng tàn nhẫn cướp đoạt.
Nàng vốn dĩ chưa từng là một người mẹ tốt, lần đầu tiên Tần Tự phát bệnh phải đi bệnh viện tâm thần trị liệu một năm, trong một năm đó, nàng chưa từng đến nhìn hắn một cái. Nàng không cách nào đối diện với một Tần Tự bị bệnh, nhìn một Tần Tự cảm xúc thất khống, táo bạo dễ nổi giận, tựa như nàng nhìn thấy người cha hỉ nộ vô thường của hàng, đó là bóng ma thời thơ ấu của nàng. Lúc đó tình cảm cùng với cuộc sống của nàng cũng là một mảnh hỗn loạn, tuy rằng bề ngoài của nàng ngăn nắp, diễm lệ, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng yếu ớt cùng trống rỗng, gia cảnh tốt cùng với vẻ ngoài xinh đẹp khiến nàng có thể dễ dàng thông đồng với rất nhiều nam nhân, nàng lên giường với bọn họ, yêu đương, nhưng cũng không trả giá thật tâm, đối với thật tâm của người khác cũng không thèm để ý.
Nếu không phải lần đó Tần Tự xảy ra tai nạn xe cộ, nàng đại khái vẫn còn đắm chìm trong thế giới của chính nàng không muốn tỉnh lại. Thẳng đến khi nàng nhìn thấy Tần Tự nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, nàng mới tỉnh ngộ và hiểu được nàng là một người mẹ thất bại như thế nào. Nàng trốn tránh nhiều năm như vậy, không muốn nhìn thẳng vào rắc rối của gia đình này, không muốn chân chính tiếp nhận cùng với yêu thương Tần Tự, kết quả đâu, ông trời khiến nàng nếm thử tư vị bị báo ứng, nàng thiếu chút nữa mất đi đứa con duy nhất của nàng.
Nàng muốn bắt đầu lại một lần nữa, cố gắng khiến Tần Tự tiếp nhận nàng, trong hai tháng bồi y đi Bắc Kinh trị liệu, mối quan hệ của hai người xác thật đã được kéo gần rất nhiều, nhưng nàng hiểu được tâm lý của Tần Tự vẫn có chỗ chướng ngại, không có biện pháp hoàn toàn nhận nàng. Chuyện này cũng rất bình thường, nàng thật sự không vội được, chung khi lúc Tần Tự cần sự giúp đỡ và tình cảm yêu thương nhất, nàng lại tàn nhẫn lựa chọn né tránh.
Nhưng một lần này, nàng sẽ không lặp lại sai lầm năm đó, lại càng sẽ không trơ mắt nhìn Tần Tự ở trên phương diện tình cảm dẫm lên vết xe đổ của nàng.
“Ngươi đi gặp hắn, còn hắn thì sao? Nhìn thấy ngươi hắn có cao hứng không?”
Tần Phi tận lực khiến ngữ khí của nàng nghe vào tai hoàn toàn bình thường.
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Tần Tự nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt. Y cúi đầu, chăm chú nghịch ngợm ngón tay của mình, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề của nàng.
“Phải chăng, hắn nói với ngươi, bảo ngươi không cần tiếp tục đi tìm hắn, hắn không muốn thấy ngươi?” Tần Phi chỉ cần nhìn biểu tình của Tần Tự cũng đã đoán được toàn bộ, nàng biết nói những lời này là tàn nhẫn, sẽ đả kích sự tự tin của Tần Tự, nhưng nàng tất yếu phải nói.
“Ngươi làm chuyện đó với hắn, chỉ cần là người bình thường đều không muốn gặp lại ngươi. Ta hiểu được, ngươi thích hắn, nhưng mà tiểu Tự, ngươi biết làm thế nào để thích một người sao?”
Tần Tự gắt gao mím môi, lông mày cau lại, không nói một câu.
Tần Phi nhìn bộ dáng quật cường của y, không đành lòng cầm lấy tay y, nhẹ giọng nói “Tiểu Tẹ, nghe mụ mụ nói được không, về sau trong cuộc đời, ngươi còn có thể gặp rất nhiều người, ngươi sẽ gặp được một người chân chính quan tâm ngươi, yêu ngươi, không ngại quá khứ của ngươi. Nhưng nam sinh kia có thể làm như thế sao? Sẽ không, hắn không có cách nào chấp nhận ngươi, mặc kệ bệnh của ngươi có tốt lên hay không, kể cả ngươi làm rất nhiều vì hắn, hắn cũng sẽ không thích ngươi.”
“…… Buông tay hắn đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi bị thương tổn.”
Đích xác, những lời nói này của Tần Phi rất vô tình, nhưng cũng rất thực tế, mỗi một câu đều trạc vào trong lòng y. Thực ra Tần Tự có thể không hiểu được những thứ này sao? Không, trong lòng y so với ai đều hiểu được. Nhưng cho dù hiểu được, y cũng không cam tâm, có lẽ là y quá ngây thơ, liền tính biết rõ sẽ bị đâm cho đầu rơi máu chảy, vẫn muốn phản đối loại suy nghĩ đó nhảy vào bên trong đoạn tình cảm lưu luyến si mê này.
Tần Tự rút tay về, cụp mắt, nói “Ngươi hỏi ta có biết như thế nào là thích một người hay không, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi biết sao?”
Tần Phi không nghĩ tới Tần Tự thế nhưng sẽ hỏi lại chính mình, nàng nhìn cặp mắt đen láy kiên định mà sáng sủa kia, trong lúc nhất thời lại cảm thấy hoảng hốt. Vẻ mặt này, cùng với nàng của năm đó giống y như đúc. Khi đó nàng không để ý Tần Khải khuyên can, cố ý dùng thủ đoạn trơ trẽn uy hiếp dụ dỗ Hứa Khiêm kết hôn với nàng, cứ việc biết rõ Hứa Khiêm không yêu nàng, nàng vẫn cố chấp sinh ra Tần Tự, kết quả đâu, đứa nhỏ này không giữ được tâm của Hứa Khiêm, hắn vẫn yêu nữ nhân kia sâu đậm như cũ…….
Tần Phi lắc lắc đầu, bỗng bật cười, một màn này cỡ nào châm chọc. Con trai của nàng giống hệt nàng, cố chấp yêu phải một người vĩnh viễn không có khả năng yêu lại mình. Chẳng lẽ, đây đều là quả báo cho những việc nàng làm lúc trước sao?
“Tiểu Tự, có phải ta chưa từng nói với ngươi rằng ta đã từng rất yêu ba ba ngươi không, yêu đến mức có thể vì hắn mà chết.” Tần Phi lấy ngón tay gạt khóe mắt, cười tự giễu “Nhưng mà ba ba ngươi đối với ta không có cảm tình, ta hao tốn biết bao tâm tư để có được hắn, hắn lại vẫn không yêu ta. Cảm tình là thứ không thể cưỡng cầu, ngươi hiểu không?”
Đây là lần đầu tiên, Tần Phi nhắc tới phụ thân trước mặt của Tần Tự. Đáy lòng của Tần Tự bất ngờ không kịp phòng bị bị chạm vào một chút, y nhìn Tần Phi cùng với hốc mắt đỏ bừng, lại có một loại cảm giác chân tay luống cuống.
“Ta biết ngươi hận ta, bởi vì ta chưa bao giờ cho ngươi gặp hắn.” Tần Phi dừng một chút, bỗng nhiên cười thản nhiên “Nhưng mà tiểu Tự, nếu như sau khi ngươi nhìn thấy hắn, phát hiện hắn gia đình mỹ mãn, thành đôi với một nữ nhân khác, thậm chí còn không nhớ rõ có một đứa con như ngươi, ngươi sẽ còn muốn gặp hắn sao?”
Trong lòng Tần Tự mạnh mẽ run rẩy, trong đầu ong ong vang lên, hình tượng một phụ thân lý tưởng mà y chờ mong phảng phất hóa thành bong bóng trong giây lát. Y cầm cái chén sứ lên, muốn uống một ngụm trà để xoa dịu đi cảm giác hít thở không thông nơi lồng ngực, nhưng y lại phát hiện hai tay của y phát run, cơ hồ không thể cầm lấy cái chén.
Tần Phi nói xong câu nói kia, liền cầm một quyển sổ nhỏ cùng với một cái bút từ trong túi xách, nàng xé một trang giấy, viết nhanh lên đó hai hàng chữ, sau đó đưa tờ giấy kia tới trước mặt Tần Tự.
“Đây là tên và địa chỉ của phụ thân ngươi, nếu ngươi muốn nhìn thấy hắn, ta không phản đối.”
**
“Địch Sinh, có đi đánh bóng bàn hay không a?”
Trịnh Minh Vũ mặc một cái áo màu lam ngắn tay, đầy mặt chờ mong tiến vào thăm dò. Diệp Địch Sinh đang sửa sang lại báo cáo thực nghiệm, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu, nói “Lần sau đi, hôm nay không rảnh.”
“Lại không rảnh……” Trịnh Minh Vũ đầy mặt ai oán đi tới gần, vẫn như cũ đánh giá phòng ở ký túc xá của Diệp Địch Sinh một chút, chậc chậc cảm thán nơi này quá mức sạch sẽ, sau đó chuyển chuyển ánh mắt, nhìn tới một vật thể hình chữ nhật được đặt ở góc phòng.
“Ây, Địch Sinh, đây là cái gì a? Bọc kín mít như vậy.” Trịnh Minh Vũ hiếu kì cúi người, sờ sờ góc cạnh cứng rắn kia “Nhìn qua thấy giống khung ảnh lồng kính a.”
Diệp Địch Sinh đang muốn lật trang sách tiếp theo, chợt dừng lại, hắn liếc mắt nhìn tới món đồ trong góc tường, không quá để ý, nói “Không có gì, đồ người khác gửi nhờ ở đây.”
Trịnh Minh Vũ im lặng, nhất thời mất hứng thú. Hai tay của y đặt ở trong túi, đi tới trước mặt Diệp Địch Sinh, rướn cổ nhìn bản báo cáo thực nghiệm của hắn “Lại nói, sắp đến nghỉ hè, ngươi có về nhà không? Hay vẫn ở lại trường học?”
“Ta không về nhà, lưu giáo.” Diệp Địch Sinh trả lời ngắn gọn mà ý nhiều.
“Ta cũng không trở về, đạo sư muốn bắt chúng ta làm thí nghiệm trên người, căn bản là thật.” Trịnh Minh Vũ ai thán hai tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói “Đúng rồi, gần đây trường học có một chuyện tày trời, ngươi có nghe nói chưa?”
“Chuyện gì?”
Trịnh Minh Vũ nhìn trái nhìn phải, giống như sợ tai vách mạch rừng, hạ thấp thanh âm, nói “Chiều hôm qua có một nghiên cứu sinh của học viện công nghiệp nhảy hồ…… Nghe nói là vì bị bệnh trầm cảm……”
Đồng tử của Diệp Địch Sinh chợt co rút một chút, hắn cụp mắt, rất nhanh khôi phục lại ánh mắt bình tĩnh “Đúng không, hình như ta chưa nghe nói qua.”
“Tin tức bên trong, vô cùng chính xác.” Trịnh Minh Vũ chậc chậc sờ cằm, một bộ sắc mặt suy tư “Nhưng mà ta vẫn không hiểu được những người này, ngươi nói cuộc sống dù có như thế nào thì cũng phải sống nha. Người vừa chết, chẳng phải cái gì cũng không có sao, hơn nữa cha mẹ bọn họ sẽ vô cùng thất vọng và đau khổ a……”
Trịnh Minh Vũ không chú ý thấy, Diệp Địch Sinh ở một bên phảng phất giống như không nghe thấy những lời nói của y, nhìn số liệu trên báo cáo, ánh mắt dại ra mà mờ mịt.