Một tháng sau, tuyết mùa đông đúng hẹn mà đến, biến vườn hoa thành một mảnh trắng như bông, Bạch Cảnh Trần đẩy cửa sổ ra, ngẩn người nhìn dây leo hoa mộc hương mọc khô héo ở bên ngoài.
Đã chết héo thành như này rồi, sang năm vẫn có thể nở hoa sao?
Từ sau lần say rượu mắng Quân Nguyên Thần một trận, Quân Nguyên Thần cũng không tới đây lần nào nữa.
“Cảnh Trần.”
Là Tuyết Y Nhân.
Vương phủ này, cũng chỉ có nàng, chịu quan tâm đến mình một chút.
“Tuyết tỷ tỷ.”
“Sao đệ không đốt than trong phòng, còn mở cửa sổ đón gió lạnh nữa? Đệ nhìn đệ xem, mặc mỏng manh như vậy, sẽ lạnh lắm đấy.”
Tuyết Y Nhân vuốt một chút chất vải y phục của y, chỉ có một tầng mỏng.
“Đệ không lạnh.”
Bạch Cảnh Trần rụt tay một cái.
Tuyết Y Nhân nhìn đầu ngón tay y lạnh cóng đến đỏ bừng, đây mới vừa tuyết rơi sợ là bị đông cứng rồi. Lúc tiến vào, cũng thấy rõ y lạnh đến run cả lên.
“Đệ cũng không phải là người sắt, làm sao sẽ không lạnh được, Thái Tuế một thân toàn lông dài đều đang run kìa.”
Bạch Cảnh Trần liếc Thái Tuế vùi ở trong góc, ban ngày nó cuộn tròn thân thể lim dim, buổi tối cũng không làm thế nào hoạt động được.
“Đến đây, lần trước ta muốn cắt cho đệ mấy bộ y phục mùa đông, bây giờ làm xong rồi, vừa hay để đệ mặc vào.”
Vân Mi đưa y phục dày thật dày qua.
Bạch Cảnh Trần nhận lấy, nhớ tới Tuyết Thành Lĩnh.
“Tuyết tỷ tỷ, người lần trước đến kia…”
“À, huynh ấy là ca ca của ta, ta vốn kêu hạ nhân đến đo cho đệ, nhưng đệ là nam tử, tì nữ trong phủ có chút không tiện, vừa hay huynh ấy chủ động giúp ta, liền nhờ huynh ấy. Huynh ấy là người luyện võ, làm người nhiệt tình, nếu có chuyện gì mạo phạm, phiền đệ thông cảm một chút, nhưng lòng dạ huynh ấy là tốt.”
Bạch Cảnh Trần nghe xong, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Khoảng thời gian này, Tuyết Thành Lĩnh cũng tới không chỉ một chuyến.
Chẳng qua là có giáo huấn của lần trước, lại có Thái Tuế ở bên cạnh bất cứ lúc nào, Tuyết Thành Lĩnh cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Nhưng Bạch Cảnh Trần luôn cảm thấy không thoải mái, giống như bị con đỉa bám dính.
Hắn luôn đứng bên trong góc nào đó, trong bóng tối, dùng đôi mắt ghê tởm giống như mắt chuột tùy ý dò xét, du ngoạn trên người Bạch Cảnh Trần.
Có lúc Bạch Cảnh Trần phát hiện ra Tuyết Thành Lĩnh, hắn liền ngượng ngập rời đi.
Thỉnh thoảng Tuyết Thành Lĩnh sẽ đánh bạo, đối diện với Bạch Cảnh Trần, ánh mắt không kiêng kị gì quét qua quét lại trên người y.
Bạch Cảnh Trần đặc biệt dặn dò Thạch Đầu rất nhiều lần, cố gắng hết sức ở trong phòng, ít ra ngoài đi lại.
Tinh thần Bạch Cảnh Trần có chút nhạy cảm, luôn cảm thấy Tuyết Thành Lĩnh không biết lúc nào sẽ từ trong góc nhảy ra, vừa đến đêm, Bạch Cảnh Trần đều cảm thấy mỗi nơi bóng tối đều có thêm một cặp mắt.
“Cảnh Trần, đệ thử đi, xem xem có vừa không, không vừa còn có thể đi sửa.”
Sắc mặt Bạch Cảnh Trần không tốt lắm.
“Vừa rồi, không cần sửa, đệ trở về sẽ mặc.”
“Được thôi.”
“Ngại quá Tuyết tỷ tỷ, đệ… đệ ngủ không ngon, có chút thất thần, tỷ ngồi đi.”
Bạch Cảnh Trần không hiểu đạo đãi khách, chỉ biết rót một cốc trà.
Tuyết Y Nhân nhận lấy chén trà, nước trà đã lạnh rồi, nàng liền đặt xuống.
“Ta đi nấu nước.”
Bạch Cảnh Trần đứng dậy, lại bị Tuyết Y Nhân ngăn lại.
“Không phải.”
Tuyết Y Nhân cười cười, dào dạt hạnh phúc không thể nói ra.
“Ta ấy, là đặc biệt đến cảm ơn đệ.”
“Cảm ơn đệ?”
“Đúng vậy, cảm ơn đệ chữa trị khỏi thân thể ta, bằng không thì…” Tuyết Y Nhân gục đầu xấu hổ nói, “bằng không thì ta cũng không có khả năng mang thai cốt nhục của Nguyên Thần.”
Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi.
Cốt nhục…
Cốt nhục của Quân Nguyên Thần và Tuyết Y Nhân?
“Chuyện…. chuyện từ khi nào?”
“Tính ra, hẳn là từ ngày hôm đó Nguyên Thần và đệ uống say, lảo đảo trở về, nhân lúc ngà ngà say hứng thú, liền…”
Bạch Cảnh Trần càng nghe, huyết sắc trên mặt càng mất đi.
Cũng, cũng tính là bình thường đi.
Hai người bọn họ kim đồng ngọc nữ, lại là lúc tuổi trẻ dồi dào, tân hôn mấy tháng, cũng nên có thai rồi.
“Chúc… chúc mừng.”
Hai chữ này, nói ra khó quá.
Giống như hai cán dao, cắt đứt cổ họng mới nặn ra được.
Tuyết Y Nhân cảm khái nói: “Mấy ngày trước ta mới phát hiện kì kinh nguyệt không đến, lại bắt đầu nôn nghén, mới ban đầu còn cho rằng phong hàn tái phát, đúng lúc một vị thái y trong cung đến phủ làm khách, vừa bắt mạch mới biết, ta đã mang thai rồi, điện hạ cũng biết rồi, chàng ấy rất vui.”
“Đúng vậy, nên vui.”
Nụ cười Bạch Cảnh Trần cứng ngắc, y không giỏi che giấu, bị Tuyết Y Nhân nhìn thấy hết trong mắt.
“Ta đến, cũng là đặc biệt nói cho đệ đó, ta coi đệ là bằng hữu, Cảnh Trần, đệ sẽ vui cho tỷ tỷ chứ?”
Bạch Cảnh Trần nhìn dáng vẻ thiện chí của nàng.
Y làm sao có thể nói bản thân không vui? Lòng rất đau?
“Vâng…”
Bạch Cảnh Trần cấu bản thân một cái, kìm nén đau khổ trong tim sắp dâng lên.
Ít nhất không thể biểu hiện ra trước mặt Tuyết tỷ tỷ.
“Vậy đệ kê cho ta một đơn thuốc dưỡng thai đi? Ta tin tưởng nhất y thuật của đệ, người…. ta cũng yên tâm nhất.”
“Được.” Bạch Cảnh Trần thở một hơi nhẹ nhõm nói, “Đệ xem một chút mạch tượng của tỷ, xem xem thai tượng như thế nào, để có điều trị đúng.”
Sắc mặt Tuyết Y Nhân hơi đổi một chút, cánh tay cũng rủ xuống, đặt trên đầu gối.
“Bắt mạch… thì không cần.”
“Vì sao?” Bạch Cảnh Trần không hiểu.
Tuyết Y Nhân chớp chớp mắt.
“À, thái y nói, mạch tượng không có khác thường, ta chỉ là muốn để đệ kê cho ta một đơn thuốc an thai mà thôi.”
Bạch Cảnh Trần không hiểu, nhưng cũng không ép.
Tuyết Y Nhân giống như có chút giấu giếm.
Bạch Cảnh Trần viết một phương thuốc an thai ôn hòa.
“Ta vẫn giống như trước kia, tự mình đi Cửu Bảo Đường lấy thuốc, lại chọn ra thứ tốt nhất, tự mình sắc thuốc cho tỷ xong đưa đến chứ?”Bạch Cảnh Trần nói xong lại nghĩ một chút, “Hay là thôi đi, vẫn là giao cho người khác ổn thỏa hơn.”
Tuyết Y Nhân biết y đây là vẫn canh cánh trong lòng việc lần trước Quân Nguyên Thần dùng châm bạc thử độc.
“Không sao, đệ cẩn thận, ta yên tâm giao cho đệ.”
Tuyết Y Nhân ra khỏi Mộc Hương thủy tạ, Vân Mi đợi ở bên ngoài.
“Tiểu thư, người thật đúng là có lòng, còn tự mình đưa y phục đến cho y, sao không để tuyết đông chết y đi?
Tuyết Y Nhân nắm đơn thuốc, đăm chiêu.
“Ngươi đừng luôn nói lời độc ác, để người khác nghe thấy, lại nói là ta sai khiến ngươi.”
“Dạ.”
Vân Mi bĩu môi không vui.
“Ta chỉ là lo lắng.” Vân Mi nhỏ giọng bên tai nàng nói, “Tiểu thư, vì sao người muốn giả mang thai…”
“Ta cũng là hành động bất đắc dĩ. ” Tuyết Y Nhân thở dài nói, “Ta chỉ là hy vọng Cảnh Trần y biết khó mà lui, tránh cho tổn thương đến hai người.”
“Kia dù sao cũng không phải là kế lâu dài, giấu không được, đến lúc đó há chẳng phải chọc giận đến điện hạ, hỏi trách tội thì phải làm thế nào?”
“Được tới đâu hay tới đó đi.”
Ánh mắt Tuyết Y Nhân hơi đổi, Vân Mi hiểu ý lập tức im miệng.
Hóa ra là nhìn thấy Quân Nguyên Thần từ hành lang đi đến.
“Điện hạ, chàng muốn đi chỗ Cảnh Trần bên kia sao?” Tuyết Y Nhân thản nhiên hỏi.
Quân Nguyên Thần vốn muốn đi Mộc Hương thủy tạ, nhưng nàng ta vừa hỏi như vậy, bản thân ngược lại đi tới đó không hay cho lắm.
“Ta đến tìm nàng, có thai rồi còn chạy khắp nơi.”
Mặt Tuyết Y Nhân đầy vẻ được sủng mà lo sợ.
“Ta đi đưa y phục mùa đông cho Cảnh Trần.”
Đáy lòng Quân Nguyên Thần bị xúc động.
Đúng vậy, thời tiết này đã rất lạnh rồi, có phải y vẫn mặc áo mỏng trước kia?
Tuyết Y Nhân nói tiếp: “Thuận tiện hỏi Cảnh Trần muốn một phương thuốc an thai.”
“Phương thuốc?” Quân Nguyên Thần nhíu mày, “Trước hết để ta lấy đi cho thái y viện xem đã rồi dùng sau.”