Bầu không khí vui mừng ở chính viện, nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Tỳ nữ hốt hoảng lo sợ, chỉ biết ngây người đứng nhìn.
Quân Nguyên Thần lao tới, ôm lấy Tuyết Y Nhân.
“Điện hạ…”
Tuyết Y Nhân dựa vào trong lòng hắn, yếu ớt vô cùng.
“Y Nhân, còn có chỗ nào khác bị thương không?”
Quân Nguyên Thần vội vàng kiểm tra, chỉ biết bụng nàng bị dã thú cào bị thương.
Mà sao sắc mặt Tuyết Y Nhân trông tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, rên rỉ không ngừng.
“Điện hạ, bụng thiếp đau quá…”
“Không sao đâu, không sao đâu, có ta ở đây.”
Bạch Cảnh Trần sửng sốt một lúc, sau đó lập tức đi tới, nắm lấy cổ tay Tuyết Y Nhân bắt mạch.
“Tuyết tỷ tỷ, để đệ xem sao.”
Quân Nguyên Thần ngước mắt lên nhìn y, trong lòng tràn đầy tức giận.
“Ta đã bảo ngươi không được để con súc sinh kia chạy lung tung! Tốt nhất là Y Nhân không sao, nếu không Bạch Cảnh Trần ngươi, không thoát khỏi liên quan đâu!”
Cũng không biết nha đầu nào đó ở bên cạnh bỗng kinh ngạc hét lên.
“A!! Thấy…Thấy máu!”
Quân Nguyên Thần cũng để ý tới, trên váy lụa mỏng của Tuyết Y Nhân có chút máu loang lổ thấm ra.
Quân Nguyên Thần trợn to hai mắt, tuy tính tình hắn bình tĩnh, gặp biến không sợ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng hoảng loạn một chút, sau đó hắn bế Tuyết Y Nhân đi vào trong phòng.
“Tuyết tỷ tỷ…”
Bạch Cảnh Trần muốn đi theo, lại bị Quân Nguyên Thần hất tay ra, sau đó quay đầu nhìn Bạch Cảnh Trần một cái.
Ý tứ rất rõ ràng, Quân Nguyên Thần không tin tưởng y, không cho phép y đi theo.
Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ, người ích kỷ như hắn, lại cũng có một mặt quan tâm người khác như vậy. Đương nhiên, đó là vợ con của hắn, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
“Đi mời thái y (phụ khoa) giỏi nhất trong cung tới đây!”
“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Sao Y Nhân lại bị con súc sinh kia làm bị thương, ngã xuống đất!” Quân Nguyên Thần giận không kiềm được.
Hắn thẩm vấn Vân Mi.
Vân Mi uỵch một tiếng quỳ xuống đất, vừa hoảng vừa sợ, bật khóc thành tiếng.
“Nô tỳ không biết, nô tỳ cùng tiểu thư ở ngoài sân xem pháo hoa, tiểu thư nói qua nửa đêm muốn đốt pháo dây, bọn gia đinh làm theo, nô tỳ còn nhắc tiểu thư đứng xa một chút, nhưng ai mà ngờ, con súc sinh kia không biết từ đâu xuất hiện, vồ về hướng tiểu thư. Nô tỳ muốn bảo vệ tiểu thư, nhưng nào thắng nổi một con dã thú…”
“Các ngươi chỉ đứng nhìn ở bên cạnh, không làm gì cả?”
Dáng điệu Quân Nguyên Thần thề phải hỏi cho rõ ràng.
Vân Mi gật đầu nói: “Đúng vậy, con súc sinh kia không phải ở Mộc Hương Thủy Tạ sao? Bọn nô tỳ cũng không ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện, đả thương người khác.”
“Được, ta biết rồi.”
Sau đó Quân Nguyên Thần lại hỏi những người có mặt, một vị lão thái y đến, vội vàng bắt mạch khám cho Tuyết Y Nhân.
Bạch Cảnh Trần đứng ngoài cửa, nhìn bọn họ ra ra vào vào, có người đẩy y một cái, chê y cản đường, mắng y mấy câu.
Cả Vương phủ, giống như chỉ có y là người ngoài.
Lão thái y bận bịu hồi lâu, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể của Vương phi nhìn chung không sao cả, vết thương trên bụng không sâu, sẽ nhanh chóng lành lại. Về phần vết sẹo…”
Tuyết Y Nhân giả bộ lo lắng nói: “Lão thái y, có phải sẽ để lại sẹo không?”
“Cái đó còn phải xem vết thương lành thế nào, lão hủ hổ thẹn, chỉ có thể đảm bảo vết sẹo sẽ ngày càng nhạt đi.” Ông ấy lẩm bẩm: “Ngay cả toàn Thái Y Viện cũng không ai dám đảm bảo sẽ không để lại chút sẹo nào, trừ khi Biển Thập Tứ vẫn còn ở…”
“Vậy con của ta…”
“Vương phi yên tâm, tuy là có máu, nhưng không bị tổn thương đến thai nhi, sau này nghỉ ngơi cho tốt, hẳn là có thể giữ được.”
Tuyết Y Nhân không biết là yên tâm hay thế nào, cuối cùng thả lỏng, mềm nhũn dựa vào gối.
Nàng đã sớm biết mình có thai thật, nên không cần phải lo lắng nữa.
“Vậy cảm ơn thái y nhiều, ta nhất định sẽ bảo điện hạ tạ ơn ngài thật tốt.”
“Vương phi nói quá lời rồi.”
Sau khi tiễn lão thái y đi xong, Quân Nguyên Thần nắm tay Tuyết Y Nhân, bầu bạn ở bên cạnh.
“Điện hạ, là thiếp không chăm sóc tốt cho đứa bé…”
Tuyết Y Nhân tủi thân lau nước mắt.
“Không trách nàng.”
Vẻ mặt Quân Nguyên Thần thờ ơ, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Tuyết Y Nhân chợt nhớ ra, nhắc nhở: “Điện hạ cũng đừng trách Cảnh Trần, là con dã thú kia đột nhiên mất bình tĩnh, không phải lỗi của Cảnh Trần.”
“Nếu không phải y dẫn theo con súc sinh kia đến kinh thành, nhất quyết ở lại Vương phủ, sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay?”
“Nhưng dù sao nó cũng là một con dã thú, không phải việc mà Cảnh Trần có thể kiểm soát được.” Tuyết Y Nhân thuyết phục.
“Được rồi, ta tự có quyết định, nàng đừng bận tâm nữa.”
Quân Nguyên Thần yêu thương để Tuyết Y Nhân nằm xuống nghỉ ngơi, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
“Ngươi hầu hạ ở bên cạnh Vương phi, không được phép rời nửa bước.”
Quân Nguyên Thần dặn dò Vân Mi, Vân Mi dạ vâng liên tục.
Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người Tuyết Y Nhân, Tuyết Y Nhân mở mắt ra, không tài nào ngủ được.
Vân Mi lo lắng nhìn nàng.
“Tiểu thư, vừa rồi người dọa nô tỳ sợ chết khiếp, con súc sinh kia khỏe ghê.”
Tuyết Y Nhân quay đầu, hỏi nàng: “Mấy thứ kia…Đều xử lý xong rồi chứ?”
“Vâng!” Vân Mi gật đầu nói: “Trước khi điện hạ vào viện, nô tỳ đã giấu con gà lôi rừng kia đi, ngày mai nô tỳ sẽ ra vườn hoa đào hố chôn nó. Về phần dây pháo ném lên người con súc sinh kia, trong sân nhiều pháo, không ai để ý đến đâu ạ.”
“Ừ, đừng để ai nhìn thấy ngươi.”
Tuyết Y Nhân thở phào nhẹ nhõm, làm động đến vết thương, khẽ nhíu mày.
Vân Mi thì thầm vào tai nàng: “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu, nếu người ghét Bạch Cảnh Trần, thì tìm một cơ hội loại bỏ y mới đúng…”
Tuyết Y Nhân lắc đầu nói: “Đừng có nói bậy, ta không ghét y, không nỡ lòng nào với y. Nhưng ta lại không muốn điện hạ có hai lòng, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này, khiến điện hạ chán ghét vứt bỏ y mà thôi, ta không hề muốn tổn thương y.”
Tuyết Y Nhân dừng một chút, lại hỏi: “Vân Mi, có phải ta là một nữ nhân xấu xa không?”
“Không không, nô tỳ phải nói tiểu thư người quá thiếu quyết đoán, lòng dạ Bồ Tát.” Vân Mi nói: “Nô tỳ còn thấy nếu để lại sẹo, cái mất nhiều hơn cái được ấy chứ.”
“Không sao cả, ta thậm chí còn muốn để lại sẹo.”
“Sao lại thế? Trên bụng có vết sẹo sẽ không đẹp đâu.” Vân Mi không hiểu.
Tuyết Y Nhân nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ta còn có vết sẹo này, Nguyên Thần sẽ luôn ghi nhớ ngày hôm nay ta mang thai cốt nhục của hắn chịu khổ thế nào, hắn sẽ thương tiếc ta, có khoảng cách với Cảnh Trần.”
…
Giải tán đám người hầu xong, Quân Nguyên Thần giống như mới nhớ tới Bạch Cảnh Trần vẫn đang đứng ở bên ngoài.
Bạch Cảnh Trần chờ ở sân viện, y lo lắng không yên, không hiểu tại sao Thái Tuế lại đến chính viện đả thương Tuyết Y Nhân.
Quân Nguyên Thần đi tới, Bạch Cảnh Trần vẫn không nhúc nhích.
“Xin…Xin lỗi.”
Y áy náy cúi đầu, Tuyết tỷ tỷ là người duy nhất luôn chăm sóc y, nhưng hôm nay lại bị móng vuốt của Thái Tuế làm bị thương.
“Xin lỗi là xong à? Một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ tội lỗi của ngươi sao?” Quân Nguyên Thần lạnh lùng hỏi y.
Bạch Cảnh Trần hứa: “Ta sẽ chữa trị thật tốt cho Tuyết tỷ tỷ, vết sẹo…Vết sẹo cũng sẽ không còn!”
“Không cần.” Quân Nguyên Thần hít sâu một hơi: “Ta sẽ không tin ngươi nữa.”
Hai chữ tin tưởng, khiến Bạch Cảnh Trần cảm thấy cay đắng, Quân Nguyên Thần hắn khi nào thì từng tin tưởng y?
“Súc sinh kia, là ngươi sai bảo đúng không?”
Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu lên.
“Cái gì?”
“Lẽ nào không phải ngươi bảo nó đi cắn Y Nhân sao?”
Bạch Cảnh Trần cảm thấy như có một cục bùn chặn trong lòng, vừa ức chế vừa ghê tởm.
“Tại sao ta phải làm như vậy? Tuyết tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, ta làm tổn thương tỷ ấy thì có lợi ích gì?!”
“Tại sao, ngươi là người rõ ràng nhất.” Quân Nguyên Thần hỏi: “Không phải nó bị nhốt ở Mộc Hương Thủy Tạ à? Sao lại biết chạy tới đây?”
“Ta không biết!”
“Tại sao nó chỉ nhắm vào Y Nhân? Không tấn công những người khác? Ngoài ngươi xúi giục nó ra, còn có ai có thể sai được nó nữa?!”
“Ta…”
Bạch Cảnh Trần có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Thái Tuế không nghe lời ai, thậm chí ngay cả y cũng không thể ra lệnh cho nó.
Chẳng lẽ Thái Tuế đột nhiên trở nên cuồng loạn?
“Lúc đó ta ở cùng ngươi! Thời gian đâu xúi giục nó? Ngươi…Tiểu thế tử thiếu chút nữa xảy ra chuyện, ta biết ngươi tức giận, ta không tranh cãi với ngươi, nhưng ngươi cũng không nên nghĩ ta là một kẻ xảo quyệt!”
“Ngươi nên tự hỏi những thủ đoạn bẩn thỉu của ngươi.” Quân Nguyên Thần nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó túm lấy cổ áo Bạch Cảnh Trần: “Ngươi và con súc sinh kia, quả nhiên là huynh đệ ruột thịt.”
Bạch Cảnh Trần chỉ cảm thấy trong l*ng ngực như có một ngọn lửa, đã ẩn giấu trong lòng quá lâu.
Lúc này, không thể kìm chế được nữa, phun trào ra ngoài.
“Đúng! Ta và dã thú là huynh đệ, độc ác giống nhau, dã tính khó trừ! Chỉ có các ngươi, chỉ có mấy người các ngươi là tốt bụng, là con người! Chỉ có ta là dã thú súc sinh!”
“Ngươi bày cái dáng vẻ bị oan này ra cho ai xem? Lẽ nào ta đổ oan cho ngươi? Ngươi thiếu chút nữa hại chết con của ta, ta nói ngươi mấy câu cũng không được sao?”
Quân Nguyên Thần không biết oán hận của y từ đâu đến, ngược lại còn giật đùng đùng hơn cả hắn.
Bạch Cảnh Trần siết chặt nắm đấm, lại bị Quân Nguyên Thần kẹp chặt, không thể động đậy, chỉ có thể mắng hắn.
“Quân Nguyên Thần, ta yêu ngươi, nhưng ta cũng là một con người! Ngươi chà đạp hạ nhục ta như vậy, ngươi sẽ nhận báo ứng!”
Quân Nguyên Thần bị chạm đến lông, ném y xuống đất.
“Ta nói cho ngươi biết, may mà Y Nhân và đứa nhỏ không có gì đáng ngại, nếu không tiện mệnh kia của ngươi cũng không bồi thường nổi!”
Bạch Cảnh Trần vô thức cắn rách môi, nhìn thẳng vào Quân Nguyên Thần.
Chăm chú đến mức Quân Nguyên Thần cảm thấy có chút kỳ quái.
“Quân Nguyên Thần, nếu ta có hàng nghìn hàng vạn cách hại người, người đầu tiên ta hại nhất định sẽ là ngươi. Trên đời này ta cũng không hận ai…Chỉ có hận ngươi!”
Bạch Cảnh Trần không biết yêu, cũng không biết hận là gì, y chỉ biết nỗi đau không đạt được điều mình mong muốn và nỗi đau bị hiểu lầm, trộn lẫn vào với nhau, chính là hận.
“Giờ thì ngươi chịu nhận rồi?”
Có người hầu nơm nớp lo sợ tới bẩm báo.
“Điện hạ, đã bắt được súc sinh kia, hiện tại đang nhốt ở trong lồng, nên xử lý thế nào ạ?”
Bạch Cảnh Trần nhìn Quân Nguyên Thần, lòng như treo lên.
“Ừ.” Quân Nguyên Thần chỉ nói: “Mang tới đây.”
“Dạ.”
Gia đinh làm theo lời hắn, mang chiếc lồng vào chủ viện.
“Thái Tuế!”
Bạch Cảnh Trần kêu lên.
Thái Tuế đang cắn, cào loạn trong lồng, mắt đỏ hoe.
Nó đang sợ.
Bạch Cảnh Trần đưa tay vuốt ve nó, cố gắng an ủi nó, nhưng lúc này nó đầy thù địch, làm thế nào cũng không chịu bình tĩnh, thậm chí còn cào vào tay Bạch Cảnh Trần.
“Quả nhiên là một con dã thú không có nhân tính.”
“Nó không phải! Nó đang sợ thôi!” Bạch Cảnh Trần phản bác.
Y quay sang Quân Nguyên Thần.
“Quân Nguyên Thần, nó là dã thú, ta dẫn nó tới đây, ngươi có tức giận gì, thì trút lên người ta đi! Chỉ cần ngươi có thể…” Bạch Cảnh Trần sợ hắn làm tổn thương Thái Tuế, vì thế nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi có thể bỏ qua cho nó.”
“Thật sao? Ngươi có thể đảm bảo sau này buộc nó lại, không chạy lung tung không?”
Giọng điệu Quân Nguyên Thần tựa hồ bớt gay gắt hơn, Bạch Cảnh Trần vui mừng khôn xiết.
Y không ngừng trấn an con linh miêu.
“Thái Tuế, không sao đâu, đừng làm loạn, ngoan, tao nhất định sẽ bảo vệ mày.”
Bạch Cảnh Trần tiếp tục nói chuyện với nó, cuối cùng Thái Tuế cũng không gầm gừ nữa, để Bạch Cảnh Trần buộc nó lại bằng một sợi dây to.
“Ô….”
Thái Tuế phát ra một tiếng rên rỉ tủi thân, nó vẫn luôn tự do tự tại, bị trói lại nhất định sẽ rất khó chịu.
“Không sao, không sao, sau này mày muốn đi đâu tao cũng đi cùng mày.”
Thái Tuế cọ vào lòng bàn tay y, mặt xù lông, khiến lòng bàn tay Bạch Cảnh Trần ngứa ngáy, nó cử động tai, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Cảnh Trần.
Bạch Cảnh Trần mở lồng, thả nó ra ngoài, quả nhiên nó ngoan ngoãn dựa vào bên người Bạch Cảnh Trần, không chạy lung tung.
“Quân Nguyên Thần, ngươi nhìn xem!” Bạch Cảnh Trần vui mừng nói: “Ta đã nói sẽ không làm loạn, nó biết nhân tính! Nhất định là nó ngộ thương Tuyết tỷ tỷ, ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ điều tra rõ ràng!”
Quân Nguyên Thần nhìn con linh miêu, quay lưng lại.