Tuyết Y Nhân phập phồng lo sợ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nàng vuốt ngực, tim vẫn còn đập nhanh.
“Ca ca, có…có phải muội đã sai không?”
Tuyết Thành Lĩnh im lặng một lúc.
“Trước kia muội rất sợ khi nhìn thấy máu.”
Tuyết Y Nhân nức nở nói: “Muội không còn lựa chọn nào khác, đều là bọn họ ép muội… Huynh, muội biết huynh thích Bạch Cảnh Trần, muội cũng là giúp huynh có được thứ mình muốn.”
“Ừ.”
Tuyết Thành Lĩnh đáp một tiếng, sau đó liếm môi, tựa như đang hồi tưởng lại.
“Có điều cũng chỉ có vậy thôi.”
Tuyết Y Nhân nhẹ nhõm, nở nụ cười nói: “Huynh, sau này muội sẽ tìm một người tốt hơn cho huynh, cảm ơn huynh đã giúp muội.”
Ở trước mặt Tuyết Thành Lĩnh, Tuyết Y Nhân nhu nhu nhược nhược, tựa như ốm yếu.
“Ai bảo muội là muội muội của ta chứ.”
Tuyết Thành Lĩnh vỗ vỗ vai nàng, rồi xoay người rời đi.
Tuyết Y Nhân nhìn bóng lưng hắn ta biến mất trong màn đêm, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
“Vân Mi.” Tuyết Y Nhân gọi ra ngoài: “Ngươi phái một tâm phúc mang từ phủ tướng quân tới, đi theo huynh ấy…”
Bên ngoài có tiếng sấm mùa xuân, không khí rất nặng nề, dường như sắp mưa.
Ở cuối con hẻm, Bạch Cảnh Trần đang mò mẫm trong bóng tối, nghe tiếng sét đánh một cái, liền trốn sau đống củi khô.
Bạch Cảnh Trần quay đầu nhìn lại, đã không thấy Thụy Vương phủ nữa, ngay cả hai chiếc đèn lồng lớn trước cổng cũng giống như đom đóm ở phía xa.
Cuối cùng y cũng trốn thoát.
Khi Tuyết Thành Lĩnh xuất hiện ở nhà giam, y gần như rơi vào tuyệt vọng, định bụng cá chết lưới rách.
“Cảnh Trần, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi!”
Hắn ta lao tới, ôm lấy Bạch Cảnh Trần.
Bạch Cảnh Trần nhấc chân đá vào bụng dưới của hắn ta, Tuyết Thành Lĩnh bị đau, mới buông y ra. Có điều, người này cao to, Bạch Cảnh Trần không đủ sức, hắn ta lại nhào cả người lên Bạch Cảnh Trần, ép tới Bạch Cảnh Trần không động đậy nổi.
“Tuyết Thành Lĩnh! Ngươi cút cho ta!”
Tuyết Thành Lĩnh bịt miệng y lại, Bạch Cảnh Trần chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm, ưm’, nhà giam đóng cửa đương nhiên bên ngoài không nghe thấy.
Bạch Cảnh Trần dùng miệng cắn hắn ta, để lại một hàng dấu răng trên bàn tay hắn.
Tuyết Thành Lĩnh vẫn không buông ra, tay còn lại làm động tác im lặng.
Bạch Cảnh Trần chống cự vô ích, lại thấy Tuyết Thành Lĩnh không có hành động gì khác, chỉ giữ chặt y, không để y phát ra tiếng.
“Cảnh Trần, bên ngoài không có ai cả.” Tuyết Thành Lĩnh nói.
Bạch Cảnh Trần dần dần bình tĩnh lại.
“Ngươi cứ chạm vào ta thử xem, Quân Nguyên Thần nhất định sẽ giết ngươi!”
“Ta… Ngươi tin tưởng Quân Nguyên Thần như vậy ư? Hắn chỉ coi ngươi như đồ chơi, thứ có thể lợi dụng được thôi. Ta là võ tướng tam phẩm, sao hắn có thể vì ngươi mà giết ta? Cảnh Trần, vì sao ngươi lại quyết một lòng với hắn như thế, không nhìn ta chứ?”
Bạch Cảnh Trần quay đầu sang một bên.
Tuyết Thành Lĩnh buông y ra, ngồi sang bên cạnh.
Bạch Cảnh Trần lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn hắn ta, đáng tiếc xung quanh không có thứ gì có thể dùng làm vũ khí.
“Ngươi biết bơi lội không?” Tuyết Thành Lĩnh hỏi.
“Gì cơ?”
“Hồ sen trong vườn hoa Vương phủ dẫn ra sông bên ngoài, ngươi có thể lặn xuống nước, cẩn thận vượt qua hàng rào gai gỗ, là có thể trốn thoát.”
Bạch Cảnh Trần bất ngờ nói: “Ngươi muốn để ta đi.”
“Thay vì nhìn thấy ngươi bị Quân Nguyên Thần nhốt ở trong phủ, ta thà đưa ngươi đi còn hơn.”
Bạch Cảnh Trần bị lừa dối nhiều lần, không còn dễ dàng tin người khác nữa, y đề phòng nói.
“Ngươi lại muốn giở trò gì? Ngươi yên tâm, cho dù ta có chết ở Vương phủ, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi.”
Tuyết Thành Lĩnh cúi đầu, vẻ mặt có chút buồn bã.
“Ta không lừa ngươi, vả lại, giờ ngoài ta ra, còn có ai có thể giúp ngươi? Ta không ngại nói cho ngươi sự thật, Y Nhân muội ấy…bảo ta giết ngươi.”
Bạch Cảnh Trần nghe xong, ngực vẫn đau đớn.
“Nghĩ mà xem, bây giờ ta muốn cường bạo ngươi, ngươi cũng không có chỗ phản kháng.”
“Tại sao ngươi lại giúp ta?”
Tuyết Thành Lĩnh muốn trả lời nhưng lại thôi.
Hắn ta ngập ngừng nói: “Có phải ngươi cho rằng ta là một tên điên, một tên cầm thú đáng ghê tởm không? Ta chỉ muốn chứng minh cho ngươi thấy, ta không phải là một tên súc sinh…”
Không biết tại sao, khi nói lời này, giọng của Tuyết Thành Lĩnh có chút run rẩy.
“Ta, ta chỉ là không nhịn được. Cảnh Trần, ta biết, có một số việc ta làm còn không bằng cầm thú, nhưng ta thật sự không nhịn được…”
Tuyết Thành Lĩnh siết chặt nắm đấm, kêu răng rắc.
“Đồ điên.”
Bạch Cảnh Trần mắng nhỏ một câu.
“Nhân lúc Quân Nguyên Thần chưa trở về phủ, ngươi đi nhanh đi. Ngươi phải tin ta, không thể đi cổng chính, phải lặn ra từ chỗ vườn hoa… Còn nữa, giờ kinh thành đang có lệnh giới nghiêm, cổng thành không mở, ngươi phải đợi cổng thành mở mới tìm cách lẻn ra ngoài, ta sẽ chuẩn bị một con ngựa ở chùa Lan Nhân, cách thành một dặm về phía Nam…”
Bạch Cảnh Trần liếc nhìn vết cắn trên tay hắn ta, do dự một lúc, rồi rời khỏi nhà giam.
Đúng như Tuyết Thành Lĩnh đã nói, quả thực có một lối đi bí mật từ ao sen trong vườn hoa dẫn ra bên ngoài, lúc y nín thở chật vật lặn ra khỏi Vương phủ, nhô đầu ra khỏi dòng sông, Thụy Vương phủ đã ở phía sau.
Y leo lên bờ, cả người lạnh buốt, tay chân gần như tê dại vì lạnh.
Bầu trời đêm bị sấm xé toạc, mưa xuân bắt đầu rả rích.
Bạch Cảnh Trần cảm giác như bị kim châm, trốn ở dưới đống củi để tránh mưa.
Lúc này đang là giờ giới nghiêm ở kinh thành, đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng có lính tuần tra đi ngang qua, đột nhiên, một đám người từ Thụy Vương phủ chạy ra, dáng vẻ vội vàng, xem ra Quân Nguyên Thần đã phát hiện y biến mất.
Bạch Cảnh Trần muốn tìm một nơi vắng vẻ để trốn, nhưng không biết đi đâu.
Y nhìn thấy người Vương phủ bàn bạc với lính tuần tra, xong rồi tản ra tìm người, một tên hộ vệ Vương phủ chạy ngang qua trước mặt y, y nép mình trong đống củi, không dám thở mạnh.
Trong bóng tối, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai y.
“A—— ưm.”
Bàn tay che miệng y lại, ngăn không cho y hét lên.
Bàn tay không lớn, giống như là một nữ tử.
Bạch Cảnh Trần quay đầu lại, vậy mà lại là một đứa trẻ.
“Thạch Đầu!”
Y gần như muốn hét lên.
Thạch Đầu dính mưa ướt như chuột lột, nó mấp máy miệng vẻ mặt chán ghét nhìn y, rồi giơ đầu ngón tay lên, ra hiệu y đi theo nó.
Bạch Cảnh Trần vẫn còn đang kinh ngạc, tên ngốc này, dáng vẻ nhìn không ngốc chút nào, ngược lại lén lén lút lút, trông ranh như quỷ!
Có phải mình chữa khỏi bệnh cho nó rồi không?!
Không đúng, cho đến bây giờ nó chưa hề ngốc!
Nhất thời Bạch Cảnh Trần không biết nên nói cái gì.
Trên đời này không có một người nào đơn thuần sao? Ngay cả một đứa bé cũng lừa gạt y!
Bạch Cảnh Trần rất tức giận, nhưng Thạch Đầu lại dẫn thẳng y đến trước một hoa lâu, toàn bộ hoa lâu treo đầy đèn lồng, tuy cửa đóng chặt, không kinh doanh nữa, nhưng nhìn một cái là biết nơi xa hoa đồi trụy.
“Thanh Liên quán…”
Bạch Cảnh Trần quay sang nhìn Thạch Đầu.
“Ngươi dẫn ta đến chỗ như vậy làm gì?”
“Không muốn chết, thì đi theo ta.”
Bạch Cảnh Trần nghe nó nói năng rành mạch, hoàn toàn mất hết dáng vẻ ngu ngốc.
Thạch Đầu rất khó chịu, khoảng thời gian này nó không có Bạch Cảnh Trần bảo vệ, thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài, tuy nhiên nó còn có chuyện quan trọng chưa làm, lại lo lắng cho an nguy của Bạch Cảnh Trần nên cứ giả vờ ngu ngốc, ở lại Vương phủ. Cũng may, Vương gia còn tự lo không xong, không có tâm tư đi đuổi một kẻ ngốc như nó.
Đến tận hôm nay thấy Bạch Cảnh Trần ra khỏi nhà giam, lao xuống hồ hoa sen.
Lúc đầu, nó còn tưởng Bạch Cảnh Trần bị Tuyết Thành Lĩnh làm nhục, đau lòng muốn nhảy hồ tự tử, nhưng đợi nửa ngày không thấy xác nổi lên, nó mới nghĩ đến dòng sông bên ngoài.
Mình còn không giúp y nữa, tối nay tên xấu xí này nhất định bị Thụy Vương phủ bắt trở về, chết không có chỗ chôn.
Đáng hận nhất là mình bị bại lộ.
Tên xấu xí chết tiệt này, sao không sớm bị Lục Vương gia (đang khịa QNT bị đội nón xanh) giết chết đi, liên lụy tiểu gia.
Thạch Đầu thầm chửi rủa, gõ cửa hông Thanh Liên quán.
Sau vài tiếng cộc cộc cộc, từ bên trong truyền ra tiếng mắng như vịt đực.
“Ai đấy? Người nhà chết à? Đêm khuya rồi còn gõ gõ gõ, sao không đi gõ mộ phần đi?”
Thạch Đầu liền biến sắc.
“Sao lão yêu bà này lại ở đây…”
Nó vội vàng dặn dò Bạch Cảnh Trần.
“Lát nữa, ngươi đừng nói bậy nói bạ…”
Chưa đợi nó dặn dò xong, cánh cửa đã bị giận dữ đẩy ra.
Bạch Cảnh Trần ngây người.
Phía sau cánh cửa là một…quả tú cầu ư?
Đỏ đỏ xanh xanh, trang điểm lộng lẫy, giống như một quả cầu lông gà thành tinh.
Chắc là lòe loẹt cỡ này á mn :))
Bạch Cảnh Trần nhất thời không biết là nam hay là nữ.
Nhìn lối ăn mặc thì hẳn là nữ, nhưng nghe giọng nói, không còn nghi ngờ gì nữa, y là nam.
Khuôn mặt y trang điểm tinh xảo, tuy có chút khoa trương, nhưng so với cách trang điểm của Tuyết Y Nhân còn tinh tế và xinh đẹp hơn, dáng vẻ quyến rũ đến tận xương tủy.
“Thằng nhãi con nhà ngươi còn chưa chết ở bên ngoài à?”
“Mượn phúc của ngài đó.” Thạch Đầu vui vẻ bước tới: “Ngài có chết thì ta cũng sẽ không chết.”
“Nhãi con, hôm nay ta không lột da ngươi…” “Lão yêu bà” tức giận mắng: “Biến mất một cái mấy tháng, ngươi còn quay lại làm gì?!”
Thạch Đầu không sợ y, kéo Bạch Cảnh Trần chen vào, sau đó đóng cửa lại.
“Này, biết mình kiếm được ít, nên dẫn người về cho ta à?”
Ánh mắt “Lão yêu bà” chuyển sang Bạch Cảnh Trần.
Vừa nhìn một cái, mặt đã nhăn lại.
Không giấu được sự ghét bỏ, khinh thường.
“Là mặt hàng này á?!” “Lão yêu bà” hét lên: “Trên người không có ba lạng thịt, muốn sắc không có sắc, haiza, gương mặt này… Đúng là thê thảm không nỡ nhìn, như này sao ta có thể dùng được? Đi ra ngoài đón khách cũng sẽ dọa khách sợ!”
Y giống như đang kiểm tra một kiện hàng, nhéo vai, eo xương của Bạch Cảnh Trần, xoay qua xoay lại khuôn mặt y, tặc lưỡi hai cái, thật sự không nhìn nổi.