Đồ nhi ngốc còn biết liêm sỉ, tuân thủ nghiêm khắc nam đức, thủ thân như ngọc.
Biển Thập Tứ vui vẻ gật đầu liên tục.
“Con nói rồi, bọn con là quân tử chi giao.”
“Con nhìn bộ dáng si mê* của con đi!” Biển Thập Tứ chọc trán y, “Thái Thượng Hoàng, phụ hoàng của hắn, có người nào không phải là nam phong, còn là lão sắc quỷ bạo ngược vô thường, hừ, cùng một mạch cả, hỗn loạn vô cùng.”
(*) Gốc là Ngũ mê tam đạo (五迷三道): Thần chí không rõ ràng, u mê.
Lời này của sư phụ…
Sao nghe như có một cổ oán khí cầu mà không được thế nhỉ?
Như là hâm mộ phu phu người ta ân ái, cầm sắt hòa minh.
Cũng đúng.
Sư phụ y sống cô độc cả đời….Thật sự đáng thương.
“Vậy chân của Nguyên Thần…”
Bạch Cảnh Trần chỉ quan tâm chuyện này, y biết sư phụ ăn nói chua ngoa nhưng tâm địa thiện lương.
Biển Thập Tứ kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Bị ta chém đứt rồi.”
“Hả!” Bạch Cảnh Trần quýnh lên, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, “Con biết, sau khi chân hắn bị gãy, gân mạch và khớp xương sai vị trí, phải chặt đứt nối lại!”
Biển Thập Tứ cảm thấy vui vẻ yên tâm: “Coi như con không bỏ phí y thuật vi sư dạy cho con!”
Bạch Cảnh Trần nắm tay ông, lắc lắc.
“Sư phụ, người thật tốt, mạnh miệng nhưng mềm lòng, hiền lành tốt bụng, đẹp lại rộng rãi……”
“Bớt nịnh nọt! Dựa vào tình nghĩa của tổ tiên hắn và ta, ta đương nhiên sẽ giúp hắn chữa khỏi.”
“Sư phụ, vừa nãy người còn mới…”
Bạch Cảnh Trần bị Biển Thập Tứ liếc xéo một cái, trong mắt viết to bảy chữ.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
“Ta chỉ là muốn cho tiểu tử này nhớ kỹ, đời đời kiếp kiếp đều nhớ, cái chân này của hắn có thể chữa khỏi chính là nhờ ơn của con! Nhớ con tốt! Nếu ngày nào đó, hắn làm ra điều gì có lỗi với con…”
“Sư phụ, người nghĩ xa quá rồi!”
Biển Thập Tứ còn muốn nói điều gì đó: “Vi sư chỉ là phòng ngừa thôi, sau này…”
“Hắn sẽ không đâu.”
Bạch Cảnh Trần trả lời rất chắc chắn.
Biển Thập Tứ nhìn đôi mắt trong veo ngây thơ của y, cuối cùng không nói tiếp nữa.
Lúc đó Bạch Cảnh Trần chỉ cảm thấy buồn cười.
Sao sư phụ cứ như chim sợ cành cong thế nhỉ?
Không ngờ, sau này một chữ thành sấm*.
(*) Nhất ngữ thành sấm (一语成谶): một chữ thành sấm, nói đến những lời tiên tri và điềm báo trở thành sự thật.
……
Trung thu.
Dựa theo nguyên tắc ăn gì bổ đấy, Bạch Cảnh Trần làm món gân bò hầm cho Quân Nguyên Thần.
Quân Nguyên Thần nhìn thấy sắc mặt tái xanh, từ khi Biển Thập Tứ nối lại xương, nắn lại kinh mạch cho hắn, hắn đã ăn gân bò và chân giò heo được ba tháng rồi.
“Cảnh Trần, hiện tại ta có thể xuống đất đi lại được luôn rồi, không cần phải ăn mấy thứ này nữa thì phải?”
“Vậy bữa tối ta làm chân giò heo cho ngươi nhé.”
“……”
Sau khi Quân Nguyên Thần nhắm mắt ăn xong, lại thấy Bạch Cảnh Trần đang loay hoay làm gì đó ở trong bếp, y luôn bận rộn từ sáng đến tối, cuộc sống tưởng chừng giản dị nhưng mỗi ngày đều tràn ngập vui vẻ.
Quân Nguyên Thần đi đến sau lưng y.
“Cảnh Trần, ngươi đang làm gì thế?”
Bạch Cảnh Trần không quay đầu lại, đang trộn bột mì trong tay.
“Bánh trung thu, ngươi thích ăn nhân hạt sen hay nhân ngũ hạt*?”
(*) Gồm hạt vừng, hạt hạnh nhân, hạt óc chó, hạt đậu phộng và hạt dưa.
“Bánh trung thu?”
Dựa vào tài nấu nướng của Cảnh Trần, quá nửa là làm thành bánh mì dẹt.
“Đúng vậy, hôm nay chính là trung thu, nghe nói trong thành sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng đó.”
Mười lăm tháng tám.
Đúng là ở trong núi không có năm tháng.
Nếu không phải nhắc đến trung thu, Quân Nguyên Thần gần như quên mất hắn đã ở Dược Hương Cốc lâu như vậy.
Từ khi hiểu chuyện đến giờ, đây là khoảng thời gian hắn sống thoải mái nhất.
Quân Nguyên Thần nhìn sườn mặt của Bạch Cảnh Trần, trong mắt y luôn tràn đầy tò mò và hy vọng, mặc dù da mặt xấu xí, nhưng điều mà Quân Nguyên Thần luôn nhớ là dáng vẻ đầy tinh thần của y.
Trong lòng Quân Nguyên Thần dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Sau đó lập tức bị dập tắt.
Hắn không thể tiếp tục như vậy nữa.
Bạch Cảnh Trần quay đầu lại: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Nếu rảnh thì làm nhân bánh giúp ta đi.”
Quân Nguyên Thần lau bột mì dính trên má y.
“Cảnh Trần.”
“Ừ?”
“Ta……” Quân Nguyên Thần do dự một chút, sau đó mỉm cười, “Đừng làm bánh trung thu nữa, chúng ta vào trong thành đi.”
“Được!”
Bạch Cảnh Trần không chút nghĩ ngợi đồng ý, nhưng lại thoáng nghĩ lại, đánh đường lui.
“Hay…… Hay là bỏ đi.”
Y rụt cổ.
“Sao vậy? Ngươi không muốn đi à?”
“Muốn…… Không muốn.”
Bạch Cảnh Trần rụt cổ lại, lâu lắm rồi y không vào trong thành.
“Ngươi đang sợ sao? Sợ lạc đường? Hay là sợ người lạ?” Quân Nguyên Thần vỗ vỗ bả vai y nói, “Yên tâm, có ta ở đây.”