Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 14: Xảo ngộ kích thích



Chạng vạng, ánh chiều đỏ rực nhuộm khắp nền trời tây tựa một đóa hoa lười biếng đang nở rộ.

Xe của Cố Lẫm chậm rãi đỗ tại cửa cao ốc Hoài Mộng, đứng đầy quanh cửa là đám phóng viên chó săn nghe tin tức mà tới cắm điểm, trợ lí nhìn tình hình này, yên lặng lái xe vào trong bãi đỗ.

Trợ lý A Mạc cúp điện thoại, quay đầu lại: “Cố tổng, nhân viên trường quay nói Thương hành kết thúc công việc đã đi xuống lầu. Có cần gọi cho cậu ta, bảo cậu ta tới gặp ngài không?”

Cửa kính xe phía sau chậm rãi hạ xuống, Cố Lẫm ngẩng đầu, có tiếng bước chân đều đặn từ phía thang máy truyền tới, mày kiếm của anh giãn ra: “Không cần, bật đèn pha lên.”

Nói xong, Cố Lẫm thả lỏng tựa vào trong ghế ngồi, suy tư xem chút nữa nên nói cái gì.

Nắm được kịch bản là một ưu thế rõ ràng, hơn nữa từ những lời trong cuộc phỏng vấn của Thương Hành, anh đã có một vài phỏng đoán, nếu đối phương còn chưa biết mới là thú vị nhất.

Thương Hành như thế nào lại không phải là Thương Hành, bỏ đi thành kiến rồi, anh cũng không ngại…

Thanh âm yếu ớt của A Mạc cắt ngang dòng suy vấn của Cố Lẫm: “Cố tổng, Thương Hành đi rồi.”

Cố Lẫm sửng sốt, mở trừng trừng mắt nhìn Thương Hành cầm di động, không biết là đang nói chuyện với ai, cứ bước thẳng qua đầu xe Porsche không chớp mắt, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của anh.

A Mạc nghiền ngẫm tâm tư ông chủ: “Cố tổng?”

Cố Lẫm sắc mặt không tốt: “Ấn còi.”

Cái tiếng động này cũng đủ lớn, rốt cuộc khiến cho Thương Hành chú ý, hắn cúp điện thoại, cau mày liếc mắt dò xét chiếc Porsche một chút rồi chậm rãi nhiễu đến cánh cửa sau bên phải, cách một lớp cửa xe, hắn lên tiếng chào hỏi Cố Lẫm an tọa phía sau.

“Cố tổng, tại sao ngài lại ở chỗ này? Tìm tôi có việc?”

Bãi đỗ xe ánh sáng mờ ảo, bốn phía vừa yên tĩnh vừa oi bức.

“Không, tôi vừa lúc đi ngang qua, thuận đường bàn công việc.” Cố Lẫm nghiêng mặt, tầm mắt làm như không có chuyện gì dạo qua khuôn mặt đối phương một vòng.

Thương Hành mỉm cười: “Vậy à, cũng phải, Cố tổng trăm công nghìn việc, nào có rảnh đặc biệt tới tìm tôi?”

Hắn đặt tay trái lên nóc xe, thân người hơi cúi xuống phủ một cái bóng lên vị trí ngồi của Cố Lẫm.

Ánh mắt Cố Lẫm hướng vào biên giới nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, lóe lên một ý cười nhỏ khó mà nhìn thấy, đợi Thương Hành nhìn kĩ, ý cười đã biến bất không còn chút tăm hơi, lại trở về ánh mắt đối với ai cũng thờ ơ lạnh lùng.

Tạm dừng một khắc, Cố Lẫm mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nói buổi ra mắt trực tiếp của cậu thành tích không tồi đúng không? Kỳ thật đêm nay…”

Mấy chữ sau còn chưa kịp nói ra miệng, di động của Thương Hành đã rung lên lần thứ hai, hắn cúi đầu nhìn tin nhắn gửi đến, nhanh chóng đứng thẳng người:

“Đa tạ Cố tổng khích lệ, tôi không làm chậm trễ công việc của ngài nữa, tiền còn nợ ngài tôi tuyệt đối có năng lực trả lại, yên tâm. Tôi cáo từ trước.”

Cố Lẫm: “…”

Thấy Thương Hành lại nhẹ nhàng nghênh ngang mà đi, A Mạc rướn cổ lên nhìn vài lần, quay đầu nói: “Cố tổng, người lại đi rồi, hình như lên xe của người khác.”

Cố Lẫm híp mắt, nhìn theo hướng trợ lí chỉ tới, phía đối diện là một chiếc AstonMartin màu xám bạc khiêm tốn.

Ngồi ở ghế điều khiển là một người đàn ông đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp và một nốt hồng lệ chí, mặc dù phần lớn gương mặt đã bị che khuất, nhưng đôi mắt đặc biệt này khiến người khác chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhận ra được thân phận của anh ta.

“Lâm Dư Tình?” Cố Lẫm hơi hơi nhíu mày, nội dung vở kịch càng lúc càng lệch quá lớn so với trong trí nhớ của anh, hai người này làm sao đã quen biết nhanh như vậy…

Nguyên tác thế nào Cố Lẫm không nhìn kỹ, nội dung còn nhớ cũng không nhiều lắm. Hay là… Kỳ thật nội dung nguyên tác căn bản không đáng tin?

Động cơ của AstonMartin gầm lên một trận oanh minh rồi chậm rãi đi khỏi chỗ đỗ, A Mạc lần thứ hai dùng ánh mắt hỏi ý kiến ông chủ: “Có cần đuổi theo không?”

Cố Lẫm đang định yêu cầu, di động đúng lúc này lại nổi hứng lên, trên màn ảnh lóe ra hai chữ Phương Dương, ghi chú: người thừa kế Phương thị.

Cho dù không tình nguyện, anh vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi: “A lô.”

“Cố Lẫm, đã lâu không gặp.” Trong điện thoại vang lên giọng thanh niên hiền hòa dịu dàng, thanh thúy như châu rơi trên đĩa ngọc thật động lòng người.

“Nói ngắn gọn, tôi còn có việc.” Giọng Cố Lẫm trầm thấp, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mép cửa kính xe, rõ ràng không kiên nhẫn.

“Còn nhớ công chuyện lần trước em nói với anh không? Em đã mời tất cả mọi người tới rồi, chỉ còn chờ mỗi anh thôi, hẹn anh tại nhà hàng mà ngày trước chúng ta hay đến, em ở đây chờ anh, chờ đến khi anh tới mới thôi, tới hay không tùy anh, không gặp không về.”

Phương Dương đơn giản lưu loát cúp điện thoại, ngay cả thời gian từ chối cũng không cho.

A Mạc xem xét sắc mặt ông chủ: “Cố tổng, xe kia sắp đi khuất, chúng ta đi đâu?”

Cố Lẫm bình tĩnh thả người ra ghế sau, kéo kéo caravat: “Đường Đồng Hoa, nhà hàng Hoa Kì.” (Hoa Kì này là ‘thời hoa’)

※※※

Cùng lúc đó, xe thể thao xám bạc phi nhanh trên con đường đang dần lên đèn, thuần thục tránh những con đường lớn đầy người theo dõi, vòng vèo lắt léo lái vào một con hẻm yên tĩnh không một bóng người.

Ánh tịch dương dịu dàng lan tỏa trước tấm kính chắn gió.

Lâm Dư Tình đeo kính râm, mò trong ngăn ra một chiếc mũ lưỡi trai, đưa cho Thương Hành ngồi ghế phó lái: “Tốt nhất nên mang vào, bây giờ cậu cũng là người của công chúng rồi.”

Thương Hành nghe lời đội mũ lên đầu: “Lâm lão sư hình như rất thành thạo việc cắt đuôi?”

“Đương nhiên, đây chính là kinh nghiệm nhiều năm tích góp.” Nụ cười của Lâm Dư Tình bị khẩu trang che khuất, chỉ thấy đuôi mắt cong cong: “Gọi tôi Lâm Dư Tình là được, không phải lão sư này lão sư nọ, nghe thêm xa cách.”

Thương Hành khách khí cười: “Là tôi trèo cao, lần này, còn thật lòng cảm ơn Lâm lão sư trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, bằng không tôi đã chẳng còn mặt mũi rồi.”

“Chút lòng thành thôi, tốt xấu gì cậu cũng cho tôi kiếm không 2-300 ngàn tiêu vặt.” Lâm Dư Tình nhún vai không hề gì, anh đã đặt vào Thương Hành 100 ngàn tệ ảo, mặc dù phí mời anh lên sân khấu cao hơn nhiều cái giá này, nhưng cũng chỉ xuất hiện hơn mười phút làm trứng Phục sinh, không quá quan trọng.

Thương Hành nhịn không được run rẩy khóe miệng, khi nào hắn mới có khả năng coi 2-300 ngàn là tiền tiêu vặt?

“Chúng ta đang tới chỗ nào vậy?”

“Không phải cậu nói mời tôi ăn cơm biểu đạt lòng cảm kích sao? Nhà hàng tôi đã chọn, không phiền chứ?”

Lâm Dư Tình quẹo xe vào một ngõ nhỏ, biển chỉ dẫn gắn trên cột mốc đã bong tróc sơn theo năm dài tháng rộng, chỉ mơ hồ thấy ba chữ Đường Đồng Hoa.

Hai bên ngõ nhỏ tràn đầy những khóm hoa lớn màu tím, có một bức tường rào màu xanh lá cây đậm cao bằng đầu người che khuất ánh tà dương, từ giữa những kẽ lá, lác đác có một vài tia nắng ấm xuyên qua.

“Nhà hàng này có tính riêng tư rất tốt, là nơi có một không hai ở trung tâm thành phố, phóng viên cũng không thể vào đây. Xuống xe đi.” Lâm Dư Tình xuống xe trước, đẩy cửa thủy tinh của nhà hàng dẫn Thương Hành đi vào.

Thương Hành ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn bảng hiệu ở giữa hàng rào hoa tường vi, kiểu chữ phông chữ lối Âu sơn màu trắng, viết hai chữ “Hoa Kỳ”, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã từng thấy qua trong nguyên tác.

※※※

Kiến trúc nhà hàng Hoa Kỳ vẫn giữ được nguyên vẹn những dấu vết phong tình của cuối thế kỉ trước, tòa nhà ba tầng kiểu phương Tây nằm gọn trong biển hoa tường vi và dây thường xuân xanh đậm, rời xa thế tục ồn ào và phiền nhiễu.

Tường trắng, mái vòm, biển rào thơm hương hoa làm giảm bớt sự nặng nề và cổ xưa của kiến trúc, dưới trời chiều nắng vàng ấm áp, không gian vờn chút bụi mờ, thật như đang trong mộng cảnh cổ tích.

Người phục vụ mặc sườn xám dẫn hai người lên lầu 2, sau khi ngồi xuống Thương Hành quan sát bốn phía, dựa theo mức độ tiêu phí của nơi này, một bữa cơm ít nhất cũng phải năm chữ số, dựa trên đại ân mà Lâm Dư Tình đã giúp, hắn đành phải cắn răng nhẫn nhịn.

Trong lúc Thương Hành đang quan sát xung quanh, Lâm Dư Tình lại quan sát hắn, anh chậm rãi tháo khẩu trang, dùng thìa quấy cà phê, mỉm cười: “Bữa này do cậu mời.”

Quỷ nghèo mắc nợ miễn cưỡng cười vui: “Đương nhiên.”

Lâm Dư Tình càng cười tươi hơn: “Tôi sẽ quyết toán.”

Kinh hỉ tới rất bất ngờ, Thương Hành chớp chớp mắt, thực lòng khen: “Lâm lão sư thật là một người tốt biết quan tâm.”

“Không cần phát cho tôi thẻ người tốt.” Lâm Dư Tình nhấp một ngụm cà phê, hai hàng mày ngài cong một độ ưu nhã: “Đối với người phù hợp với thẩm mỹ của tôi, tôi rất hào phóng.”

Thương Hành miễn cưỡng nhận lấy lời khen thương mại này, suy tư một khắc tìm từ, cuối cùng hắn vẫn như cũ quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao anh giúp tôi?”

Lâm Dư Tình trầm xuống, đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn trở lại cuộc sống như trước không?”

Thương Hành sửng sốt, đối mặt với câu nói gần như ám chỉ trắng trợn này, hắn tự hỏi thật lâu rồi chậm rãi nói: “Trước và nay, mỗi nơi đều có cách sống riêng, huống chi, việc này chỉ sợ cũng không phải do chúng ta muốn hay không.”

Ánh mắt Lâm Dư Tình lóe lên, cách tấm khăn trải bàn màu trắng điểm màu phấn hồng, anh nhìn chăm chú vào mắt của hắn:

“Tôi từng đọc một quyển sách tên ‘Người du hành không hồi kết’, nam chính xuyên qua một thời không, chỉ cần anh ta sửa lại kết cục của thời không ấy, sẽ vĩnh viễn không có cách nào rời đi nữa, viết rất thú vị, cậu có thể đọc thử.”

Thương Hành đang có chút không rõ vì sao Lâm Dư Tình nói chuyện này, người phục vụ đã chợt bưng đĩa đặt lên bàn ăn, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

Những vị khách ngồi xung quanh ngăn cách nhau qua lớp vách ngăn cũng bắt đầu dùng cơm, tiếng nói chuyện giữa các vị khách rất nhỏ, gần như biến mất trong tiếng nhạc nền yên bình duyên dáng.

“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Lâm Dư Tình quơ quơ di động, đứng dậy đi tới phía ánh dương bên cửa sổ.

Thương Hành mơ hồ nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên của nữ chính đóng bộ phim  ‘Tình dài lâu’ vừa quay xong với Lâm Dư Tình, thanh âm truyền đến như có như không:

“… Không có ý gì khác, chỉ là quan hệ bạn bè…”

“… Đây là hành vi cá nhân của anh, xin lỗi, Lệnh tiểu thư, anh chưa từng có ý ràng buộc sao tác couple với em, đương nhiên, em cũng vậy…”

“Đừng khóc, Lệnh tiểu thư, nếu anh nói gì sai, cho anh xin lỗi, con gái rơi lệ trang dung sẽ …”

Thương Hành có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, thật sự là trung tâm hình tượng của nhân vật không hề bị sập.

Cũng không biết cuộc điện thoại này kéo dài bao lâu nữa, hắn đứng dậy tìm buồng vệ sinh, lúc đi ngang qua cầu thang nhỏ, hắn suýt nữa bị người phục vụ đang hoảng sợ xô ngã.

“Vị khách này, xin lỗi… Ngài không sao chứ?” Phục vụ lo lắng nhìn Thương Hành, trên vạt váy cô ta có dính một vết rõ ràng là dầu mỡ.

“Tôi không sao.” Thương Hành nhìn theo hướng cô vừa tới, tiện ngó thoáng qua phòng bên cạnh, vừa thấy xong, sắc mặt nháy mắt biến đổi —— đây không phải là Cố Lẫm sao!

Cửa phòng VIP không đóng, từ góc của Thương Hành, vừa lúc nhìn thấy một bên mặt Cố Lẫm, anh ta ngồi đối diện một thanh niên dáng người gầy yếu, mặc áo sơmi kẻ sọc xanh đen.

Thanh niên đưa lưng về phía Thương Hành, nhìn không rõ bộ dáng, lúc đối phương cúi đầu múc canh, một cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn hiện ra sau cổ áo, sợi tóc được chải vuốt cẩn thận, có vẻ hiền lành và nhu thuận.

“Vì sao lừa tôi đến Hoa Kỳ?”

“Em muốn gặp anh.”

Cố Lẫm nhíu mày nhếch môi: “Tôi rất bận.”

Giọng nói của thanh niên nhỏ nhẹ, lúc nói mang theo ba phần tươi cười: “Vội vàng đi gặp cái kẻ thế thân tên Thương Hành kia sao?”

Một tia sáng chợt lóe trong đầu Thương Hành, hắn nhớ ra rồi, nhà hàng Hoa Kỳ không phải là nơi tình địch của nam chính tỏ tình thất bại với Cố Lẫm trong nguyên tác sao, thế là vì yêu sinh hận, quyết định trả thù, sau đó gặp nhân vật boss phản diện, từ nay trở đi hai bên liên thủ, không ngừng chèn ép nam chính vào những thời điểm chuyển hướng mấu chốt!

Cốt truyện chủ tuyến đã hoàn toàn thay đổi đến không thể nhận ra, thế nhưng nó vẫn nhất quyết quay về lại con đường ban đầu?

Thế này cũng hay, hào quang vạn nhân mê của nam chính đã hoàn toàn không còn nữa, không ngờ được nhân vật phản diện vẫn còn cẩn trọng làm chuyện xấu đâu!

Phục vụ bưng đồ ăn từ trong phòng đi ra, khép lại cửa phòng, nửa câu đối thoại cũng nghe không ra nữa, Thương Hành nhìn xoáy vào cánh cửa phòng một hồi lâu mới quay đầu bước đi.

Nếu như đoạn cốt truyện này là thật, như vậy, Ôn Duệ Quân hiện tại nhất định cũng đang ở nhà hàng Hoa Kỳ.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn: Rốt cuộc đến phiên tôi chính thức gặp gỡ bất ngờ:)

Thương: Còn rất khéo nữa!

(Chương này họ Cố mê giai nhưng vẫn ngại =)))))