Mây đen dày nặng từ phương xa đè xuống, từ từ che khuất ánh trăng.
Bầu không khí vừa nóng vừa ẩm, cơn gió mùa hè dính dính phất qua làn da, tiếng ve sầu kêu đêm yếu ớt, tiếng sấm mơ hồ, một vài con chuồn chuồn bay quanh tầng thấp, có vẻ như một cơn dông đã sẵn sàng tới.
Dung Trí chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Hành, ánh mắt dịch chuyển từ người hắn sang Ôn Duệ Quân.
Vẻ kinh ngạc chợt lóe giữa đôi mắt sau cặp kính rồi biến mất, Dung Trí hướng về phía y gật đầu: “Ôn tổng, không nghĩ ra Thương Hành ngồi xe ngài về, bạn của tôi không làm ngài thêm phiền chứ?”
Thương Hành âm thầm nhíu mày, theo đúng nguyên tác bây giờ hai người này không quen biết nhau mới đúng.
Ngay sau đó, Dung Trí liền giải đáp nghi ngờ của hắn: “Gần đây văn phòng của anh mới nhận một vụ đặc biệt, anh tạm thời tới tập đoàn Thiên Hà làm cố vấn pháp vụ.”
Ôn Duệ Quân xem Dung Trí, lại nhìn Thương Hành, chậm rãi cười nói: “Luật sư Dung, hai người là người quen? Xem ra thành phố này thật sự quá nhỏ.”
Dung Trí nói tiếp một cách tự nhiên: “Tôi và Thương Hành lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bây giờ cũng ở cùng một chỗ.”
“À?”
Âm cuối của Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng đập vào tai Thương Hành, người kia vội ho một tiếng: “A, nhờ có Dung Trí cho ở nhà trống của anh ấy, tôi mới có chỗ cư trú.”
Dung Trí hình như giờ mới phát hiện sự mập mờ của câu nói vừa rồi, cười ngại ngùng, đẩy kính mắt: “Đúng vậy, một mình ra ngoài dốc sức làm việc, cũng có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”
Anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy trong túi ra một hộp đồ ăn đưa cho Thương Hành: “Anh tăng ca về muộn, đi ngang qua một cửa tiệm, còn dư hộp cuối cùng này, em đã ăn cơm tối chưa?”
Thương Hành gật gật đầu, không cần mở hộp, mùi hương quen thuộc kia lập tức chui vào lỗ mũi, mãnh liệt khoe khoang sự tồn tại của nó.
Hắn cảm động hết sức, nói cảm ơn, kiên quyết đẩy hộp trở về: “Tối nay em ăn rất no, bánh trứng sầu riêng này để anh ăn khuya vậy.”
Dung Trí liếc hắn, thấy vẻ mặt hắn không giống khách sáo thì không kiên trì nữa: “Vậy cũng được.”
Ôn Duệ Quân cười đầy ý vị sâu sa: “Tình cảm thật là khiến người khác hâm mộ.”
Dung Trí chậm rãi nói: “Việc nhỏ mà thôi.”
Thương Hành bị phơi ở một bên: “…”
Dung Trí ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen dày đặc: “Ôn tổng nếu đã đến, có muốn lên lầu ngồi uống trà một chút hay không?”
“Không.” Ôn Duệ Quân ngược lại nhìn về phía Thương Hành: “Vô luận như thế nào, việc tại nhà hàng Hoa Kì, tôi còn phải cảm ơn cậu.”
Thương Hành thấy không hề gì phải khiêm tốn, nghĩ thầm rằng, không biết anh ta cảm ơn mình vì giúp anh ta không bị xấu mặt, hay là cảm ơn vì đã cho anh ta biết chút mưu tính của Phương Dương.
“Về phần những gì cậu vừa nói ở trên xe…”
Thương Hành mặt không đỏ thở không gấp, thần tình viết chân thành: “Đây chẳng qua là tôi đơn phương tình nguyện, Ôn tổng không cần để ở trong lòng.”
Dung Trí dùng ánh mắt vi diệu quét về phía hắn.
Ôn Duệ Quân ôn hòa nói: “Kỳ thật, tôi cho rằng cậu rất có tiềm lực, ở công ty mặt trời sắp lặn như Hoài Mộng không khỏi đáng tiếc, cậu có thể cân nhắc sang giải trí Trường Phong thuộc tập đoàn Thiên Hà, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cậu không cần quan tâm.”
Thương Hành cảm thấy thực là ngoài ý muốn, Ôn Duệ Quân thế mà mở miệng mời mình nhảy việc? Chẳng lẽ không sợ hắn phóng hào quang “miệng quạ đen”?
Nếu đổi là người khác, nói không chừng Thương Hành thật sự sẽ cân nhắc đề nghị này, nhưng đáng tiếc đối phương là ai? Là nhân vật phản diện đã được nguyên tác định trước sẽ thất bại bi thảm đó, tiền đồ đáng lo thay!
Vì thế Thương Hành lắc đầu như trống bỏi: “Cảm ơn Ôn tổng nâng đỡ, nhưng tôi tạm thời không có ý định đổi công việc. Làm người phải giữ chữ tín, tôi nếu đã kí hợp đồng thì phải thực hiện được.”
Ôn Duệ Quân tỏ vẻ đã hiểu, y lấy ra một tấm thiếp mời màu đen mạ vàng, dùng bút kí tên nước chảy mây trôi viết tên xuống, đưa cho hắn:
“Không cần phải gấp gáp từ chối, đây là thiếp mời tiệc từ thiện Weiss, tham dự đều là nhân sĩ trong ngành, ngoại trừ nhóm minh tinh, còn có rất nhiều nhà đầu tư, nhà tài trợ và nhiều tên tuổi lớn trong giới, Hoài Mộng không thể cho cậu cơ hội tốt như vậy, có lẽ một thời gian sau cậu sẽ thay đổi chủ ý.”
Thương Hành giật giật lông mày: “Đây là tiệc tư nhân Ôn tổng tổ chức, đưa cho tôi… Không được thích hợp lắm đi?”
Ôn Duệ Quân cong đuôi mắt: “A? Không phải cậu vừa mới nói cuộc sống của tôi quá xa vời sao? Chẳng lẽ cậu đang lừa tôi?”
Thương Hành: “…”
Sắc trời càng ngày càng âm trầm, đèn đường chớp tối chớp sáng.
Nửa khuôn mặt Dung Trí bị bóng tối bí mật che khuất, một đôi mắt tối đen xuyên thấu qua cặp kính mỏng manh, trầm mặc nhìn hai người đối thoại.
Thương Hành còn chưa kịp nghĩ ra câu gì hay, đột nhiên có hai bóng người nhảy ra từ trong chỗ tối, đứng chắn ngang ở trước mặt hắn.
Người đàn ông to lớn vạm vỡ, thân hình cao lớn, người đàn bà thấp bé núng nính, thân thể đẫy đà, ăn nói đanh đá.
“Ôi chao ơi, Tiểu Hành thật là không hiểu chuyện, đây rõ ràng là tâm ý của người ta đối với con, tại sao con lại không lễ phép như vậy cơ chứ!”
Đôi nam nữ trung niên đúng là “cha mẹ nuôi” của Thương Hành, người phụ nữ giật lấy thiếp mời, ấn lên bộ ngực rồi kéo lấy tay Thương Hành ôm chặt, tươi cười thân thiện hiền lành:
“Tiểu Hành từ nhỏ mặt đã mỏng, mẹ nhận giúp con, việc tốt như vậy con còn không mau cảm ơn người ta đi!”
Sắc mặt Thương Hành trầm xuống: “Hai người tìm tới đây kiểu gì?”
Cha nuôi run run cơ mặt, thèm nhỏ nước dãi vuốt ve trần xe và cửa xe Bentley, toàn bộ con ngươi chỉ nhìn thấy chiếc xe xa hoa này:
“Mình ơi, cái này giá trị bao nhiêu đây? Nếu tôi mà cũng được thưởng thức thì, hê hê…”
Mẹ nuôi không kiên nhẫn mà đạp lão một cước: “Buông tay, cái tên ngốc không thấy cảnh đời này! Đừng có làm bẩn xe người ta, ông bồi thường nổi không?”
Cha nuôi không vui mà hừ một tiếng: “Họ Cố không phải là bạn trai Thương Hành sao? Sờ vào tí thì làm sao?”
Mẹ nuôi hưng phấn vẫy vẫy tay với Ôn Duệ Quân trong xe:
“Ngài chắc là Cố tổng đúng không? Chúng tôi là ba mẹ Thương Hành, hạnh ngộ hạnh ngộ, Tiểu Hành có tài đức gì mà làm phiền ngài tự mình đưa nó về, ôi chao thật sự là…”
Ôn Duệ Quân từ đầu đến cuối vẫn ngồi ngay ngắn trong xe, khóe miệng cười nhẹ, không thấy chút vẻ xấu hổ nào.
Ngược lại là thư ký Ngô không thể nhịn thêm nữa phải nhấn loa: “Hai vị, ông chủ tôi họ Ôn, hai vị tìm nhầm người rồi.”
Biểu cảm trên mặt Thương Hành phai màu một chút, hắn giữ lấy cánh tay mẹ nuôi đang nắm chặt cổ tay hắn, ngón cái đặt lên xương cổ tay, thong thả dứt khoát bẻ tay bà ta như một cái kìm sắt không cho phản kháng.
Cổ tay bất thình lình bị đau, mẹ nuôi kêu lên một tiếng, không tự chủ được tay buông ra, buông luôn cả lá thư trên ngực, thư dễ dàng rơi vào tay Thương Hành.
Bầu không khí ôn hòa tản mạn lúc trước trong chớp mắt đã biến mất, hắn hơi híp mắt lại, dưới ánh đèn đường mờ mờ, mắt sắc như kiếm:
“Một chút việc tư, khiến anh chê cười, Ôn tổng vẫn còn nhiều việc gấp, tôi không tiễn nữa.”
Thương Hành giơ giơ thiếp mời trong tay lên: “Đa tạ ý tốt của Ôn tổng. Nhưng chuyện ăn máng khác khiến ngài thất vọng rồi, bánh nhân thịt trên trời rơi xuống, tôi sợ tôi cắn không đặng.”
Ôn Duệ Quân bật cười: “Thiên Hà đối chọi với Cố thị, cậu không sợ cá chết trong ao (bị vạ lây) sao?”
Thương Hành chậm rãi nói: “Cá cũng có cơ hội vượt long môn.”
Ôn Duệ Quân nghiêng mặt, như là lần đầu nghiêm túc đánh giá hắn.
Cửa kính đen nửa trong suốt đã hoàn toàn khép kín, Bentley lưu loát đi trong bóng đêm, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
※※※
Cảnh hai bên đường lao vun vút trong gương chiếu hậu.
Ôn Duệ Quân tựa vào ghế da màu nâu, điềm tĩnh nhìn cảnh sắc không bao giờ thay đổi ngoài cửa sổ: “Thật đáng tiếc.”
“Ôn tổng ý chỉ Thương Hành?” Thư ký Ngô nhớ tới đôi nam nữ trung niên kia, nhíu mày.
“Chuyện ma quỷ mà hắn nói, nếu như là thật, hắn chính là kẻ đứng núi này trông núi nọ, nếu như là giả, vậy hắn chính là một tên nói dối.”
“Hắn cố làm ra vẻ huyền bí trên chương trình trực tiếp, hơn phân nửa đều là lừa lọc. Hoặc là nhờ đi theo đại thiếu gia Cố thị nên ngẫu nhiên biết được tin tức.”
“Hành vi ở nhà hàng Hoa Kì cũng rất khả nghi, khó mà không phải là cố ý tiếp cận ngài. Người hâm mộ ngài cả nam và nữ đều rất nhiều, Ôn tổng hà tất để ý một nhân vật nhỏ như vậy?”
Ôn Duệ Quân cài lại cúc áo trên cùng, cười nhạt nói:
“Thật thật giả giả không quan trọng, nếu anh nhìn ra được điểm mạnh của một người, chứng tỏ người đó gan dạ và thông minh.”
“Thu hoạch tin tức không khó, khó chính là xử lí và kiểm soát thông tin, chỉ tiếc, nhân tài như vậy lại sinh ra trong gia đình như thế.”
Kính xe màu đen phản chiếu góc nghiêng gương mặt tao nhã của y, góc cạnh sắc xảo hiện ra một chút nguy hiểm và lạnh lùng:
“Thế giới này, trừ bỏ kết hôn, người xuất thân tầng dưới cùng muốn dựa vào cố gắng của bản thân để trở nên nổi bật, khó như lên trời.”
Sắc mặt thư ký Ngô hơi đổi, nhớ tới 20 năm trước cha mẹ của ông chủ vứt bỏ con cái, lập tức không có nói gì nữa.
※※※
Lúc đó, bên dưới chung cư, những giọt mưa lưa thưa đã thấm ướt gạch nền đỏ thẫm.
Cha nuôi miệng không sạch chửi bới, đứng chỉ vào mũi Thương Hành nhưng không dám tiến lên, mẹ nuôi trốn ở sau lưng, miệng lải nhải: “Bản lĩnh của con không nhỏ nhỉ, hết thông đồng một tên họ Cố, lại thấy đến một tên họ Ôn …”
Thương Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người: “Tôi không quan tâm làm sao các người tìm được tới đây, muốn tiền thì không có đâu.”
“Tiểu Hành à, sao con có thể không nhớ tình cũ như thế? Chúng ta chính là cha mẹ của con, nuôi con từ nhỏ đến lớn, lại nói, bạn trai của con rõ là kẻ có tiền, tốn cho con một chút thì có làm sao? Chúng ta bây giờ đang thiếu chút phí sinh hoạt.”
“Phải đấy!” Cha nuôi lớn tiếng ồn ào: “Thằng bất hiếu này, bây giờ mày là ngôi sao lớn, người nổi tiếng rồi, có xe sang đưa đón, chắc chắn kiếm được đồng tiền không nhỏ, cha mẹ mày em trai mày cả ngày bị người ta truy đuổi, cả cửa nhà cũng không thể về mà mày còn nói vậy được sao? Con trả nợ cho cha là thiên kinh địa nghĩa!”
“Mày mà không đưa, bọn tao đành phải liên lạc phóng viên, đến tòa án tố cáo mày, để mọi người cùng nhìn thấy bản mặt cái thứ vong ơn bội nghĩa như mày, không phụng dưỡng cha mẹ, không chịu làm tròn chữ hiếu!”
Mẹ nuôi trừng lão: “Im miệng! Tiểu Hành à, con không biết đâu, gần đây chúng ta khổ sở nhiều lắm, nhất là em trai của con, đói gầy lắm, chúng ta là người nhà của con, sao con có thể nhẫn tâm để em trai con ăn đói mặc rách như vậy?”
“Mẹ cũng không cần xin nhiều, con cứ đưa cho mẹ một khoản để trả lãi trước, tốt nhất nên để cho em trai tới sống cùng với con, hai anh em chăm sóc lẫn nhau cũng tốt, ở bên ngoài phơi nắng ăn sương, một đưa bé như nó nào chịu được nỗi khổ này…”
“Về phần cha mẹ, chờ con được dọn vào khu nhà cao cấp của bạn trai, để căn phòng bây giờ cho chúng ta ở…”
Thương Hành bật cười, ánh mắt trong đêm tao nhã sáng ngời, tựa như lưỡi đao rời khỏi vỏ: “Uy hiếp tôi à?”
Dung Trí cau mày, tiến lên một bước: “Mấy người muốn bao nhiêu tiền? Có phải lấy tiền rồi các người sẽ không xuất hiện nữa hay không?”
Cha nuôi đảo con ngươi: “Vậy phải xem cho bao nhiêu.”
Thương Hành giơ tay ngăn trước mặt Dung Trí, thản nhiên nói: “Hôm nay quá muộn nên không có chuẩn bị tiền, trong tuần này, tôi sẽ gửi các người thời gian địa điểm, coi như phí kết thúc, đảm bảo các người vừa lòng.”
Nam nữ trung niên liếc nhau, mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Đây chính là con nói! Chúng ta đi trước.”
Đợi bóng dáng hai người dần dần biến mất trong mưa, Dung Trí thở dài: “Nếu em thiếu tiền, anh có thể cho em mượn…”
Khóe miệng Thương Hành nở một nụ cười ruồi: “Cảm ơn, vay tiền thì thôi, nhưng em quả thật có chuyện hy vọng anh có thể giúp em.”
※※※
Gió càng lúc càng hung bạo thổi tung bầu không khí ẩm ướt, một ánh chớp trắng sáng lóe lên kèm tiếng sấm, mưa to ầm ầm xối xả dội xuống.
Lúc lên đến căn phòng chung cư đã là gần khuya, ngày hôm nay đối với Thương Hành mà nói, quả thực giống một pha quay chậm, một giây đồng hồ hận không thể biến thành hai giây.
Thương Hành chỉ qua loa chà lau sạch sẽ tóc bị ướt, lúc thay xong quần áo bước ra ngoài, đã thấy Dung Trí ngồi nghiêm chỉnh trong sô pha phòng khách, TV internet đang chiếu lại chương trình trực tiếp mà Thương Hành gặp may.
Hắn mang hai cốc nước tới, một cốc đưa cho Dung Trí, cốc của mình thì bỏ thêm một thìa mật ong vào, cốc nước thủy tinh ấm trong suốt dần chuyển sang sắc hổ phách.
Dung Trí nhìn hắn: “Em thích uống nước mật từ lúc nào?”
Thương Hành ngẩn ra, thuận miệng cười ha ha: “Nghe nói uống vào trước khi ngủ sẽ ngon giấc. Anh thấy mấy tiết mục tạp kĩ này thế nào?”
Thương Hành nhanh chóng chuyển sang live của người nổi tiếng khác trước khi đến đoạn hắn nói mấy lời tiên tri: “Người này cũng rất xinh đẹp.”
Dung Trí híp mắt nhìn ba giây đồng hồ, đột nhiên nói: “Người này đã đi thẩm mĩ rồi, cái mũi, ánh mắt, cằm đều đã dao kéo, nguyên bản không xinh đẹp như vậy.”
Thương Hành: “Làm sao anh biết?”
“Có thể nhìn ra.” Dung Trí thổi thổi bọt trà, quay sang nhìn Thương Hành, nghiền ngẫm nói: “Biết mặt của đối phương là giả, em còn cảm thấy xinh đẹp không?”
Thương Hành lười biếng đánh cái ngáp, không để bụng: “Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, dù sao cũng không phải mặt nạ vẽ có thời hạn sử dụng, không có gì ghê gớm cả.”
Dung Trí không nói gì, thật lâu sau mới khẽ ừ: “Em nghĩ thế nào mà lại đi làm người nổi tiếng? Dù sao, em ngày trước… từ nhỏ đến lớn đều tốt đẹp, đúng là trời sinh thích hợp đứng dưới ánh sáng sân khấu.”
Dung Trí tháo cặp kính xuống nhẹ nhàng lau tròng kính, hai hàng lông mi dài rợp bóng dưới mí mắt, đôi con ngươi rời khỏi mắt kính ngăn cách có chút mờ mịt.
Thương Hành sờ sờ mũi: “Duyên phận đưa đẩy, em cũng chưa từng nghĩ như vậy. Đúng rồi, tại sao anh lại đến tập đoàn Thiên Hà làm cố vấn?”
Dung Trí cúi đầu chậm rãi uống một ngụm trà: “Cũng là không lâu trước đó ngẫu nhiên gặp được cơ hội, công ty lớn giống như tập đoàn Thiên Hà hằng năm sẽ cần xử lý vô số vụ án, anh cũng muốn có một chút hiểu biết. Huống chi…”
Anh ngưng lại, ngước mắt thấy Thương Hành: “Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Thiên Hà Ôn Duệ Quân là một nhân vật truyền kì nghe tiếng đã lâu, thời niên thiếu, người thừa kế vốn là Ôn Hà Sâm cũng chính là cha Ôn Duệ Quân đột nhiên rời nhà bỏ trốn dẫn đến toàn bộ phe phái trong Ôn gia tranh đấu không ngừng.”
“Ôn Duệ Quân dưới sự trợ giúp của ông nội, tuổi còn nhỏ đã phải xử lí một người thân kiêm đối thủ cạnh tranh.”
Dung Trí ngưng mắt nhìn Thương Hành như có điều suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu: “Anh không biết em liên quan tới Ôn Duệ Quân như thế nào, người này… mặt ngoài anh ta nhìn phong độ nhẹ nhàng như một người lương thiện, nhưng kì thực là một kẻ lạnh lùng lòng dạ thâm sâu.”
“Trong lúc anh vô ý tìm đọc vài án kiện ngày trước, thấy năm đó những người thuộc chi hệ Ôn gia từng mơ ước thừa kế đều có kết cục thê thảm, em trai em gái của anh ta một chút cổ phần công ty cũng không có, đối với người chí thân còn phòng bị khắt khe như thế, thấy cũng không phải là người tốt lành gì.”
Mắt Thương Hành lộ ra vẻ ngoài ý muốn, Dung Trí này điều tra Ôn Duệ Quân kĩ càng tỉ mỉ đến như vậy, không biết là có ý đồ gì.
Nếu không phải đã biết anh ta chỉ là luật sự bình thường không có liên quan nhóm lợi ích, Thương Hành gần như hoài nghi, Dung Trí là gián điệp thương nghiệp Cố Lẫm phái qua nằm vùng tại tập đoàn Thiên Hà âm thầm thu thập chứng cớ, cuối cùng một kích trí mạng xử lý đối thủ.
Dung Trí do dự một chút, nghiêm túc dặn dò: “Tóm lại, anh không đề nghị em nhận lời mời của anh ta, nếu tới công ty dưới trướng của Thiên Hà, tốt nhất nên cách xa anh ta, càng xa càng tốt.”
Thương Hành chớp chớp mắt, đánh giá Dung Trí từ trên xuống dưới: “Anh đặc biệt tới đây để nói cho em biết chuyện này?”
Dung Trí rũ mi mắt: “A, chỉ là anh nhớ ra, thuận miệng nói mà thôi.”
Anh ta đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn ra về.
Thương Hành tiễn cậu tới cửa: “Về việc ba mẹ nuôi của em, cảm ơn anh…”
Dung Trí nhét chìa khóa vào ổ khóa, nửa chừng quay đầu lại: “Không cần cảm ơn, anh biết nên làm như thế nào, chẳng qua làm như vậy có khả năng tổn hại đến thanh danh hiện nay của em, em nghĩ kĩ chưa?”
Thương Hành mỉm cười: “Yên tâm, em đã có tính toán.”
Dung Trí đóng cửa, đứng nơi bậc thềm, nghe thấy cửa nhà đối diện lạch cạch một tiếng khép lại, anh cúi đầu cười cười, từ trong bóng tối chậm rãi đi vào thư phòng.
Trên bàn có một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, Dung Trí vặn nút điều chỉnh mức sáng tối đa, ánh sáng dần dần trở nên rõ ràng, phía trên tường, hiện ra rất nhiều bức ảnh chụp nhiều khuôn mặt khác nhau được đính bằng kim bướm*.
Cố Lẫm, Lâm Dư Tình, Ôn Duệ Quân, thậm chí Phương Dương, gần như tất cả những nhân vật nổi bật trong nguyên tác đều có hình được dán ở đây, mỗi tấm ảnh chụp đều được dán một tờ giấy có chứa nhiều thông tin.
Nhiều nhất đương thuộc về Thương Hành, ảnh chụp trên đường cái, trên xe, trên chương trình trực tiếp, muốn góc độ nào là có góc độ ấy.
Dung Trí cau mày viết lên tờ giấy của Ôn Duệ Quân vài nét bút, lẳng lặng đối mặt với ảnh chụp trên tường, ánh mắt lướt qua vài cái ảnh, cuối cùng dừng ở trên mặt Thương Hành.
Anh bất giác sờ sờ mặt mình, khóe môi nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
※※※
Rạng sáng, chung cư nhỏ rốt cuộc đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Thương Hành rửa mặt chải đầu xong lại lăn ra giường lớn, vừa ngáp vừa buồn chán lên mạng xã hội, vừa lo lắng không yên về mấy nhân vật chủ chốt trong sách.
Dù là Cố Lẫm hay là Lâm Dư Tình, hành vi và động cơ của bọn họ không khó lý giải, tính cách hình như cũng phù hợp cao độ với miêu tả trong sách, nhưng mà Dung Trí và Ôn Duệ Quân, có thể nói là khó nắm bắt hơn nhiều.
Thành công trong buổi trực tiếp của mình gần như có thể coi là thành lập trên tổn thất của Ôn Duệ Quân, anh ta không những không giận mình mà còn tung cho cành ô-liu, Dung Trí lại càng cổ quái, nói chuyện nói một nửa giấu một nửa, thần thần bí bí.
Hiện tại đã có thể xác định được Lâm Dư Tình không phải hàng nguyên đai nguyên kiện, như vậy Cố Lẫm, Dung Trí, thậm chí cả Ôn Duệ Quân, cũng rất có thể đều giống như mình, nếu là như thế thì đúng thật là một trận đại loạn.
Nhưng mà sách này cũng quá không công bằng, người ta xuyên sách không giàu thì sang, còn mình xuyên sách thì chỉ có nợ ngập đầu cộng thêm một gia đình loại hiếm, phải hận thù mình bao nhiêu chứ?
Thương Hành hầm hừ lăn người nằm sấp ở trên giường, môi cười lạnh, loạn lên đi, càng loạn càng tốt, vậy mới tiện cho hắn đục nước béo cò.
Hắn mở weibo xem hotsearch, quả nhiên, “Vân tiêu” danh tiếng sụt giảm đánh mất vương miện xếp vị trí số một, đứng thứ nhì là ‘ngựa đen’ phòng bán vé, thứ ba chính là mình ——#Thương Hành là nhà tiên tri#
Nhấn vào đề tài, các lời bái đại tiên đầy màu huyền học xuất hiện ồn ào náo động, phong cách thật là kỳ khôi.
“Ngày ngày cúi đầu, Thương đại tiên phù hộ tôi sớm ngày thoát cảnh độc thân.”
“Cầu Thương đại tiên phù hộ tôi thuận lợi sinh ra con gái.”
“Thương đại tiên, Thương đại tiên, ngày mai em có thể tỏ tình thành công không? Nếu anh không nói lời nào, em coi như anh chấp nhận!”
Thương Hành: “???”
Từ lúc nào hắn kiêm chức Nguyệt Lão và Tống tử Quan Âm vậy?
Hắn suy đoán một cách ác ý, có lẽ qua mấy ngày, đề tài hotsearch về hắn sẽ biến thành # Thương Hành đứa con có hiếu #, hình ảnh kia…
Bất thình lình chuông điện thoại reo lên kéo lấy tinh thần, trong nháy mắt, đầu kia truyền đến tiếng cười hưng phấn của chị Lý:
“Bạn trẻ, tốt lắm! Lần này gần như càng nổi tiếng hơn! Cậu làm như thế nào đấy? Hay là sau lưng có vị cao nhân sau màn nào chỉ điểm?”
Thương Hành nhu thuận cười: “Trùng hợp trùng hợp thôi.”
Chị Lý: “Cậu không nói thì thôi vậy, tôi gọi để thông báo, chúc mừng cậu đã được công ty coi trọng, tôi đã tranh thủ giúp cậu hai cơ hội đón thêm ánh sáng mặt trời, một là Hoài Mộng sắp cho ra mắt một nhóm nhạc nam theo lối tuyển tú, công ty chỉ cần cậu đổi hợp đồng thành ba năm, lập tức coi cậu là trọng điểm bồi dưỡng.”
Thương Hành ngại ngùng cười: “Điều này e rằng không được, tiếp theo đi.”
Chị Lý có chút sốt ruột: “Cậu không suy nghĩ thêm một chút sao? Nhóm nhạc nam sẽ thường xuyên được chú ý, triển vọng rất tốt, tương lai muốn đi theo bất cứ hướng nào cũng dễ thành công.”
Thấy Thương Hành không có phản ứng, chị Lý thở dài, trong nháy mắt nhiệt tình biến mất không ít: “Cái thứ hai là tiết mục livestream bán hàng công ích, vào cuối tuần này, nếu lượng hàng bán ra xếp đầu bảng sẽ có cơ hội đạt được tài trợ một triệu và cơ hội làm đại sứ.”
“Các khách quý khác đều là những người có ảnh hưởng lớn với hàng chục triệu người hâm mộ, có lượng người tiêu thụ khổng lồ, hiện tại dù cậu có danh khí, nhưng còn xa mới bằng họ.”
“Nhìn lâu nhìn dài, tôi đề nghị cậu tham gia tuyển tú! Tuyển tú vẫn thích hợp với cậu nhất.”
Chị Lý ra sức khuyên nhủ: “Mấy người mới kí hợp đồng cùng lúc với cậu đều chọn tuyển tú, trước mắt nhân khí của cậu cao nhất, đừng đưa ra quyết định sai lầm, tương lai nói không chừng sẽ bị đối thu cạnh tranh dẫm dưới chân.”
“Cảm ơn chị Lý. Tôi cảm thấy cái thứ hai thích hợp.” Thương Hành nhướng mày: “Cuối tuần này đúng không? Không thành vấn đề.”
Hắn cúp điện thoại, màn hình di động phát sáng nhàn nhạt, hắn lên trang quảng cáo hoạt động live stream công ích —— khoản tài trợ một triệu! Nếu nhận được, ngay lập tức có thể trả nợ cho Cố Lẫm, còn có thể giữa lại một nửa.
Ánh chớp sáng như tuyết ngoài cửa sổ chiếu sáng gian phòng tối tăm, con mắt Thương Hành ẩn hiện dưới tóc mái, hắn nhắn cho cha nuôi một tin nhắn: Thứ sáu gặp tại nhà cũ, thanh toán toàn bộ tiền.