Như Ngọc đứng ở cửa, bộ dạng thở hồng hộc híp mắt nhìn hai người lúc đó, cuối cùng trừng mắt nhìn nữ quỷ xinh đẹp kia tức giận nói: “Cô là cái đồ không biết xấu hổ! Tại sao lại câu dẫn tướng công của tôi?!”
Hai người trong phòng bị người khách không mời mà tới này làm cho giật mình, lúc nghe xong lời nàng nói thì đều ngơ ngác chả hiểu gì.
Giai nhân không kiều mị như ban nãy nữa, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai? Ai là tướng công của cô?”
Như Ngọc một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Thiệu Tịch Ngôn đang sững sờ: “Cô cần biết ta là ai à?! Người cô vừa quyến rũ chính là tướng công tôi!”
Nữ quỷ quay đầu nhìn Thiệu Tịch Ngôn dù đang luống cuống, hoảng sợ nhưng vẫn phong lưu tuấn nhã, rồi lại nhìn Như Ngọc có vẻ béo béo khờ khờ, khinh thường xì một tiếng, trào phúng nói: “Tôi không nghe nhầm chứ? Với bộ dạng này của cô sao?”
Như Ngọc tức giận hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Xí! Mắt cô bị mù à? Tôi nhìn đẹp nhất ! Là xinh đẹp nhất ! Xinh đẹp nhất thiên hạ! “
Giai nhân che miệng cười thành tiếng, liếc nhìn Như Ngọc như thể nhìn một đứa ngốc.
Như Ngọc lại càng giận, mặt đỏ bừng, phồng mồm trợn má mắng: “Cô là cái đồ chuyên đi quyến rũ còn không coi người khác ra gì! Tôi còn tốt hơn cô vạn lần! Gầy gò xương xẩu giống mấy que củi như cô thì có gì tốt chứ! Tặng cho tôi để tôi nhóm lửa tôi cũng chẳng thèm! Người còn chẳng bằng hai lạng thịt, gió thổi qua cái thì bay mất, xem ra lúc cô còn sống là bị đói chết! Cô có biết thế nào là đẹp xấu không? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, như tôi mới là được gọi là tiểu mĩ nhân! Đúng không tướng công?!”
Thiệu Tịch ngôn đang ngẩn người không hiểu gì, chợt nghe thấy Như Ngọc nhắc tới mình thì lại ngẩn ra, bị khí thế của Như Ngọc dọa, gật đầu lia lịa.
Như Ngọc thấy hắn gật đầu thì lòng vui rạo rực, đắc ý trừng mắt nhìn giai nhân kia nói: “Thấy chưa? Tướng công ta thích nhất là mỹ nhân như ta!”
Giai nhân bị tình huống này làm cho choáng váng, không tức với Như Ngọc đang gầm lên mà chỉ nhìn sang phía Thiệu Tịch Ngôn: “Chàng thực sự có thê tử?”
Thiệu Tịch Ngôn tuy đã hồi hồn nhưng vẫn không hiểu Như Ngọc định làm cái gì, thấy nàng lên tiếng cứu mình thì cũng tiện thể nói: “Đúng, cô ấy là nương tử tôi.”
Giai nhân nghi ngờ nói: “Vậy sao tôi hỏi chàng, chàng lại bảo là chưa có thê tử?”
Thiệu Tịch Ngôn lặng người đi một lát rồi vội nói: “Nương tử tôi là quỷ, chúng tôi người quỷ khác nhau, tôi nói tôi vẫn một mình cũng không sai!”
Như Ngọc vốn sợ hãi hắn không hợp tác, giờ thấy hắn thừa nhận thì nhẹ nhàng thở phào, càng cố lấy khí thế vợ cả vênh cằm với giai nhân kia, nói: “Nghe thấy chưa?! Tướng công ta đã nói rồi! Cô còn không đi nhanh lên! Cẩn thận kẻo tôi đánh cô bây giờ!”
Giai nhân tin lời hai người, dường như lập tức mất hứng thú với Thiệu Tịch Ngôn, không thèm nhìn hắn mà nói với Như Ngọc: “Trước khi chết cô là nương tử của hắn sao? Đến khi thành quỷ giống ta, hắn là người cô là quỷ, hắn không coi cô là nương tử nữa.”
Như Ngọc nói: “Ai bảo thế, đừng có nói vớ vẩn, dù có hóa thành tro bụi thì tôi vẫn là nương tử của chàng! Tôi sẽ không để cho cô hại chàng!”
Giai nhân nghe xong thì dường như hơi băn khoăn, vẻ dễ thương hay nghiêm nghị cũng đều không còn, đôi mắt cụp xuống thở dài: “Ai… thì ra cô cũng là một người si tình…”
Như Ngọc vội gật đầu, cũng mềm mỏng nói: “Phải, tôi với tướng công luôn rất tốt, cô đừng có chia rẽ chúng tôi. Tôi biết tướng công tôi vô ý ở nhầm chỗ của cô là không đúng, cô làm ơn để yên cho chàng một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa chàng đi.”
Nữ quỷ khựng người nhìn Như Ngọc, đột nhiên lắc đầu thở dài nói: “Dù cô thành quỷ cũng không yên lòng mà tìm mọi cách che chở hắn ta, cô si tình với hắn ta như vậy nhưng hắn làm gì có cái tâm như thế với cô? Vừa rồi còn nảy sinh lòng bất chính với tôi, nếu cô không tới đúng lúc thì sợ rằng giờ hắn đã cởi quần chơi bời cả rồi!”
Như Ngọc nghe thế thì híp mắt nhìn Thiệu Tịch Ngôn, lắc đầu bũi môi, vẻ mặt khinh thường lẩm bẩm than nhẹ: “Chàng… cái đồ hạ lưu…”
Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy xấu hổ, cứ như bị nương tử bắt gian thật, theo phản xạ giải thích: “Nàng đừng tin lời nàng ấy, ta gặp phải nàng ta, bị nàng ta dùng yêu pháp mê hoặc… ta không hề nghĩ được… thật đấy!”
“Ha ha!” Giai nhân đột nhiên cười to, nói: “Nam nhân chính là cái loại tâm tiện chủy hoạt* như thế! Ngươi nói ngươi không hề có dục vọng trong đầu, thế mà thấy nữ nhân thì biến thành cầm thú, chạm vào người ta! Ta xin thề với trời, nếu như vừa nãy ta có dùng nửa phần pháp thuật thì sẽ mãi mãi biến thành tro bụi, không được siêu sinh!”
*tâm tiện chủy hoạt: lòng thì ti tiện mà miệng lưỡi thì giảo hoạt.
Như Ngọc trừng mắt nhìn Thiệu Tịch Ngôn, nổi giận hừ một tiếng.
Thiệu Tịch Ngôn không phản bác được, xấu hổ lẩm bẩm nói: “Không phải thế… nàng đừng tin nàng ta… đừng tin nàng ta…”
Hắn càng như vậy càng giống vẻ tướng công đang lén giấu chuyện xấu, Như Ngọc đang mơ màng cũng quên béng tình huống lúc ấy, dường như chính nàng bị ủy khuất thật, trừng mắt nhìn hắn hừ một tiếng lớn hơn.
Giai nhân đã sớm không còn vẻ quyến rũ vừa nãy mà thay vào đó là vẻ mặt giống như tỉ muội cùng đi bắt kẻ thông dâm, thay mặt Như Ngọc uất hận nói: “Muội muội, ta thấy muội cũng thật tâm, hẳn là bị tên nam nhân này lừa! Một tên mặt người dạ thú ra vẻ đạo mạo này không đáng để muội si mê! Hôm nay coi như ta cứu muội ra khỏi biển lửa, thiêu chết tên nam nhân kia. Muội cũng chóng dứt khoát với hắn mà đi đầu thai đi, đừng để rơi vào hoàn cảnh của ta!” Ngữ khí âm trầm, sắc mặt u ám.
Thiệu Tịch Ngôn vội lùi về sau, Như Ngọc lập tức chắn trước người hắn, vội nói: “Lòng tốt của tỷ tỷ muội xin nhận, nhưng muội muốn bảo vệ nam nhân của mình. Chỉ cần tỷ rời khỏi thôi, vậy mà thôi! Trừ việc chàng có vẻ là một tên hạ lưu nhưng thực ra không phải như thế đâu!”
Thiệu Tịch Ngôn không nói gì, thầm nghĩ: Cô nói thế này mà gọi là nói tốt cho tôi sao?
Giai nhân nói: “Muội muội ngốc, hắn giờ còn bần cùng nghèo khó nên mới chào đón muội, chờ đến ngày tên hắn được đề lên bảng vàng ắt sẽ có mới nới cũ! Muội không thấy đã có nhiều người bị bỏ quên, vứt bỏ như cám bã sao? Người sống còn bị thế thì nói gì muội đã chết, đã là quỷ! Đến lúc đó đừng nói tới việc liếc nhìn muội một lần, chỉ sợ hắn còn định mời pháp sư tới bắt muội! Sau đó hắn sẽ ôm mĩ nữ mới của hắn mà thăng quan tiến chức!”
Như Ngọc lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, không đâu, muội đảm bảo, muội đảm bảo chàng sẽ không như thế đâu! Dù có thế thì đến lúc đó muội sẽ tự đi trừng phạt chàng! Tỷ cứ đi đi, đi đi!”
Giai nhân lại càng giận: “Cái đồ ngốc nhà muội! Quả thật đã mê muội quá rồi! Được! Muội càng thực sự yêu hắn thì ta càng phải lấy mạng hắn! Để cho hắn cũng phải hóa thành quỷ với muội! Tránh sau này phụ lòng muội!” Nói xong thì đẩy Như Ngọc ra, đánh tới Thiệu Tịch Ngôn.
Như Ngọc không kịp lo, bay tới ngăn giai nhân, đánh nhau với nàng ta.
Như Ngọc một lòng muốn cứu người, dù chưa quá sức nhưng cũng phải dùng toàn lực để đánh. Còn giai nhân kia tuy có đạo hạnh nhưng không hại tới Như Ngọc, hai bên nhất thời đánh ngang tay nhau.
Hai người ở đấy đánh nhau, Thiệu Tịch Ngôn thì lại choáng váng đứng cạnh. Hắn từng xem nữ nhân đánh nhau, giờ lại xem nữ quỷ đánh nhau, hết giật tóc lại cào mặt, chẳng khác mấy người giống. Nỗi sợ lúc này lại hơi mờ mịt, ngơ ngẩn đứng cạnh cũng không giúp được gì, chỉ nói thầm trong lòng: Nhìn thân người thế này, nữ sắc quỷ kia chắc sẽ thắng thôi.
Hắn mới nghĩ thế thì chợt thấy ánh mắt giai nhân kia biến đổi, toàn thân toát ra âm khí màu đỏ. Thiệu Tịch Ngôn thấy không ổn, vội kêu: “Đại tỷ, cẩn thận!” Rồi lại lấy bừa đồ trong tay ném vào đầu giai nhân kia, lại thấy nó xuyên qua người nàng ta mà đập vào tường.
Hắn còn chưa nhìn thấy giai nhân đã làm gì thì nghe thấy tiếng Như Ngọc hét lên, nằm thẳng dưới đất. Thiệu Tịch Ngôn hoảng sợ, vội chạy tới người Như Ngọc, thấy nàng nhắm chặt hai mắt như đã chết, hắn muốn ôm lấy nàng như lại không thể chạm vào được.
Giai nhân quát lớn: “Cái đồ nam nhân ti tiện! Là ngươi hại chết nương tử ngươi! Ngươi đền mạng cho nàng đi!” Nói xong thì hung dữ xông tới.
Thiệu Tịch Ngôn biết không thể trốn được, ngực lạnh đi, buộc lòng nhắm mắt chờ cái chết tới.