Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 13: Chương 12




Khi đó Anh buông tay
Em đã khóc rất nhiều
Anh biết.
Em sẽ tổn thương
Lòng anh nhói đau.
Xin em.
Đừng buồn vì anh nữa
tiếng mưa bên thềm
Nước mắt rơi trong đêm
chỉ biết lặng nhìn
Anh không dám bước tới
Anh xin lỗi.
Về đến nhà. Tôi mở khóa cổng rắt xe đạp vô nhà, có cảm giác thật trống trải im lìm trong buổi trưa tĩnh lặng, những tiếng cọt kẹt trên mái.
Đặt thùng giấy xuống đất rồi mở lắp thùng ra tiếng kêu meo meo, vang dội khắl nhá 1 chú mèo con cào cào thùng giấy khiến thùng giấy đổ xuống. Chúng chạy lăng xăng khắp nhà khám phá ngôi nhà mới. Tôi ngồi nhìn vào mắt 1 chú mèo trắng nó trả run sợ trước cái nhìn của tôi, nó cũng nhìn chằm chằm 4 mắt nhìn nhau. Rồi tôi vươn tay định sờ vào người nó thì nó chạy vụt đi cùng đám anh em của mình.
-Việt ơi Việt.

Tôi giật mình ngồi dậy ai gọi mình vào giờ này vậy ta.
Đứng vội dậy tôi đi ra cổng thì thấy LyLy em đang đứng ngoài cổng nhà tôi, tay cầm 1 hộp cơm to tướng. Chẳng lẽ em lại làm cơm cho tôi ăn sao.
-Kiếm mình có chuyện chi.
Tôi tỏ vẻ lạnh nhạt với em không còn niềm nở như mọi khi nữa, tôi biết mình làm như vậy là sai nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh em đi cùng thằng Khang là tôi lại sôi máu rồi.
Mặt em thoáng buồn nhìn tôi.
-Cậu thật quá đáng .
-Mình làm gì quá đáng đâu Ly.
-Cậu cậu...
Em quay lưng định bỏ đi nhưng rồi vội quay lại dí vào tay tôi hộp cơm.
-Cơm mình làm cho bạn ăn đi nhé.
rồi em vội quay đi về nhà.
Tay cầm hộp cơm nhìn hộp cơm em làm cho tôi, em vẫn quan tâm tôi nhưng tạo sao em lại nói tôi quá đáng chứ, tôi có làm gì quá đáng đâu trả nhẽ lại là chuyện hôm qua tôi với thằng Khang.
Cầm hộp cơm vào nhà mở nắp hộp ra, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra khiến bụng tôi càng thêm sôi sục.
Mấy con mèo quấn lấy chân tôi kêu meo meo, cúi đầu xuống lựng cằm mấy chú mèo.
-Đói rồi phải không.

tôi đi vào nhà lấy cáu bát rồi đổi ít cơm và thức ăn vào trong, mấy con mèo tranh nhau ăn khiến tôi phì cười.
-Từ từ thôi còn nhiều mà.
@@ đã có thím nào lảm nhảm với mấy chú mèo như em chưa nhỉ, chắc chỉ có mỗi mình em.
ngồi ăn mà lòng suy nghĩ mẹ tôi làm sao rồi, đã ăn gì chưa.
Ăn xong tôi ngồi trước thềm, cầm giấy và bút chì vẽ. Đây chính là đam mê của tôi hồi đó và cho tới tận bây giờ vẽ tranh, ngồi cầm cây chì loay hoay mà tôi trả biết vẽ gì bây giờ. Nhìn vào góc hè 3 chú mèo con đang ôm nhau ngủ, tôi chợt phì cười khi thấy 1 chú mèo ăn tham quá bụng căng tròn và đang lăn lóc không ngủ được phía bên cạnh.
Tay đưa chì vẽ mấy chú mèo con đang say xưa vẽ, thì có mái tóc của ái đó hiện lên bên cạnh tôi giật cả mình tôi đánh rơi cây chì xuống đất.
Ngẩng đầu lên nhìn không ai khác đó là LyLy, tôi cúi đầu xuống định nhặt cây chì lên, thì cũng đúng lúc 1 bàn tay ai đó cũng đang định nhặt cây chì lên. 2 tay chúng tôi chạm nhau em khẽ rụt tay lại.
Tôi nhìn em mặt em khẽ ửng đỏ lên trong ánh nắng chiều thu.
-Hj Việt vẽ đẹp quá ha?.
À! Ừm mình vẽa chơi thôi mà có gì đâu.
-Vậy hả? Ly sang lấy lại hộp cơm để về rửa thôi
-À vậy hả? mình để trong nhà ý bạn vào lấy giúp mình được không.
-hj ừm.
LyLy tháo đôi giầy búp bê màu trắng ra chân em trắng vãi luôn, nhìn em bước từng bước vào trong nhà lấy hộp cơm tôi để trên bàn.
Em đi ra bắt gặp ánh mắt của em tôi chợt cúi đầu xuống nhìn bức tranh.
- Việt mình về nhé.
Ừm.
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trả dám ngầng mặt lên nhìn em.
đến khi em quay lưng đi, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn em đi khuất sau cánh cổng nhà tôi.